Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truy Sát - Trương Thiên Hàn

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tào có nhã ý đưa Trần Bảo Ngọc về nhà, nhưng cô đã nhanh chóng từ chối. Nếu để hắn biết nhà của cô đâu, sau này sẽ có rắc rối lớn. Có tiếng nhạc từ đâu vọng tới, làm rung cả mặt bàn, quan sát kỹ thì ra là điện thoại cô đang rung. Nhưng đáng lẽ điện thoại phải nằm trong túi xách, từ lúc nào đã nằm trên bàn. Không tiện nghĩ nhiều, cô nhanh chóng bắt máy. Từ bên kia đầu dây truyền tới một âm thanh vô thản thốn “Trần Bảo Ngọc cậu đi đâu vậy? Cả lớp đang tìm cậu kìa.”

Cùng may là Trần Bảo Ngọc đã chỉnh âm lượng nhỏ, dù có hét to cỡ nào bên ngoài cũng không nghe thấy. Cô nói nhỏ nhẹ, dù tay che bớt một phần âm lượng “Tìm tớ làm gì?”

“Còn nói vậy sao? Hôm nay là tiết đầu tiên của lớp học quân sự, đừng nói là không nhớ đấy nhé. Cậu mà vắng mặt là ảnh hưởng điểm học tập của cả lớp đấy." Âm thanh bên kia truyền tới.

“Hả.” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên như nhớ rồi điều gì, đúng là cô có tiết quân sự nhưng là hôm thứ bảy mà. Cô liền hỏi ba người đàn ông kia “Hôm nay là thứ mấy.”

Cả ba người đều đồng thanh trả lời “Hôm nay là thứ bảy.”

“Thôi chết rồi.” Trần Bảo Ngọc lật đật đứng dậy, cầm túi xách dạy đi “Tôi xin phép đi trước, có gì tối nay gặp sau.”

“Có gần tôi chở cô một đoạn không?" Isaac lên tiếng hỏi. Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng đáp lại "Không cần đâu."



Trần Bảo Ngọc nhìn lên màn hình điện thoại lúc này đã hơn bảy giờ rưỡi, tiết học quân sự diễn ra lúc tám giờ. Tức là còn hơn ba mươi phút nữa, cô phải nhanh chóng tới trường. Nhưng đồng phục và đồ dùng đều để hết ở nhà trọ rồi. Lúc này cô bắt xe taxi gần đó, cũng may hôm nay đường vắng nên cũng không mất quá nhiều thời gian. Trong vài phút đã tới nhà, đồ đạc đã chuẩn bị từ trước, nên chỉ cầm và đi thôi. Từ nhà tới trường học cũng khá xa, nhưng giờ chỉ còn hơn mười phút. Cô liền nhớ tới con "ngựa sắt" của mình, bình thường cũng chẳng dám bên ra ngoài, nói chi là chạy. Nhưng trong tình thế cấp bách, đành liều một phen.

Trần Bảo Ngọc cầm túi đồ, bước ra khỏi nhà. Đi tới một bãi đổ xe cách nhà khá xa, phía sau cuối con hẻm. Trước mặt cô lúc này là một vật thể không rõ hình thù, được che phủ phải một tấm bạt màu đen. Trần Bảo Ngọc kéo tấm bạt đó xuống, thì ra đó là một chiếc mô tô hai bánh phân khối lớn màu đen viền xanh lá cây, trông khá nổi bật. Bình thường cô cũng chẳng bao giờ đem chiếc xe này ra chạy, vì không muốn gây sự chú ý. Cô bước lên xe, đội nón bảo hộ vào gạt chân chống, tay cần vô lăng rồ ga mạnh. Chiếc xe lăn bánh bay như một mũi tên, chỉ trong vài phút đã tới trường, sớm hơn dự kiến mười phút. Khu viên của trường đại học thường chỉ để xe của giáo viên, còn sinh viên đi xe sẽ để ở ngoài. Do là thường di chuyển bằng xe buýt, nên nhà trường cũng không quan tâm. Như vậy càng tốt, cô cũng không muốn bị người khác chú ý tới "con ngựa sắt" này.

Sau khi gửi xe nghe xong, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng chạy tới điểm danh, vừa kịp lúc thầy giáo đọc tên cô.

“Vừa kịp lúc nhỉ, nhưng theo quy định của tôi, phải tới sớm mười lăm phút để khởi động. Cuối giờ ở lại chạy mười vòng sân cho tôi.”

Mọi người xì xào to nhỏ “Đúng là thầy Quân “ác ma” có khác, nghe đâu mấy anh chị khóa trên rớt môn quân sự toàn do thầy ấy mà ra.”

“Có sức bàn tán, chắc anh chị khỏe lắm nhỉ. Chạy mười vòng sân cho tôi.” Thầy Quân giọng ồn ồn nói.

“Thầy.”

“Còn nói nữa tôi tăng thêm năm vòng.” Thầy Quân lại tiếng tục cất giọng.

Mọi người im lặng tuân theo mệnh lệnh, chạy mười vòng quay sân trường. Cùng may sáng nay Trần Bảo Ngọc đã ăn sáng no nê, chứ không là cũng ngất xỉu rồi. Tiết học hôm nay, là tháo lắp súng tiểu liên AK. Thầy Quân hướng dẫn qua, rồi chỉ Trần Bảo Ngọc lên làm mẫu cho các sinh viên. Việc thầy Quân chỉ định cô lên làm mẫu, là gì biết cô từng theo học ở Học Viện cảnh sát một năm. Nhưng không biết lý do gì lại xuất hiện ở trường đại học này, chỉ vỏn vẹn hai phút cô đang hoàn thành việc tháo cũng như lắp súng, mọi người vô cùng trầm trò.

“Xuất sắc lắm.” Thầy Quân nhìn về phía Trần Bảo Ngọc, tỏ ý tán thưởng. Cô không hiểu đó ý gì, nhưng cô đã hoàn thành tốt việc được giao. Chắc chắn sẽ được tha, nhưng không. Cuối giờ cô vẫn phải chạy mười vòng quay sân trường.



“Em….. em…. chạy xong rồi, giờ có thể về được chưa.” Trần Bảo Ngọc thở hổn hển nói.

“Đúng là người từng theo học, Học Viện cảnh sát có khác, thể lực không tồi.” Thầy Quân nói.

“Thầy đang nói gì vậy, em không hiểu.” Trần Bảo Ngọc nói.

“Tôi đã xem qua hồ sơ rồi, trò từng theo học ở học viện cảnh sát một năm. Nhưng sau đó lại làm đơn xin chuyển qua trường Đại Học Xã Hội Nhân Văn, khoa báo chí tuyên truyền.” Thầy Quân tỏ vẻ thất vọng.

“Lý do cá nhân thôi, em không muốn chia sẻ quá nhiều” Trần Bảo Ngọc hướng ánh mắt kiên định về phía thầy Quân. “Giờ cũng đã gần trưa, em cũng đã chạy đủ mười vòng. Em xin phép về ký xá.”

Ông thầy Quân đó có lai lịch gì, mà điều tra hồ sơ của Trần Bảo Ngọc. Nếu tra ra được Lệ Đằng là người giám hộ, lúc đó càng phiền hơn. Dù sao cô không muốn ảnh hưởng tới Lệ Đằng, việc cô đang làm càng ít người biết càng tốt.

Trở về ký túc xá, những người con gái còn lại trong phòng, đưa ánh mắt thương cảm về phía Trần Bảo Ngọc.

"Thầy Quân không làm gì cậu đó chứ."

"Không. Chỉ chạy mười vòng sân trường thôi." Trần Bảo Ngọc nói.



Lúc này có giọng nói từ bên ngoài vọng tới "Thầy Quân trước đây từng là đội trưởng chống tham nhũng, vì mắc phải sai lầm nên cắt chức xuống làm quản giáo. Nên cực kỳ nghiêm khắc, giống như quân đội vậy."

"Tâm Nguyệt sao cậu biết rành thế." Một người khác trong phòng lên tiếng.

"Nghe anh chị khóa trên kể lại, tớ cũng bị thầy đánh rớt môn đây." Tâm Nguyệt đau khổ kể lại. "Mà thầy ấy còn có một thói quen làm sinh viên cực kỳ khó chịu, trước khi nhận lớp học nào. Sẽ xem qua hồ sơ, cũng như lý lịch của từng người."

Giờ Trần Bảo Ngọc đã hiểu tại sao, ông thầy Quân đó biết cô từng theo học ở Học viện cảnh sát. Từ giờ cô sẽ cẩn thận hơn, tránh lộ thông tin quá nhiều.

Tối hôm đó, khi mặt trời đã ngủ say không còn ánh nắng của buổi sáng mai. Nhân lúc mọi người ngủ say, Trần Bảo Ngọc đi từ cửa sau, lèo hàng rào gai thép để thoát ra bên ngoài. Nhưng cô không biết rằng đang có người quan sát mình từ xa.

☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆

😘 Mãi yêu.😘
Nhấn Mở Bình Luận