Bầu không khí sượng trân này dường như chỉ có một mình An Lạc cảm nhận được. Cô không thể tập trung tinh thần để xem bộ phim này một cách suông sẻ.
Tên Lâm Hữu Đằng ngồi phía sau dường như lại vô cùng hứng thú a, anh ta cùng thư ký Thẩm không ngừng hí hoáy bàn luận những tình tiết trong phim.
Mỹ nam an tĩnh Trác Nhất Phong vẫn giữ nguyên phong thái im lặng như không hề tồn tại trong bầu không khí này, báo hại Lưu quản gia ngồi kế bên không dám loay hoay hó hé nửa lời.
Đới An Lạc càng không dám quay người lại phía sau để nhìn, cô chỉ sợ vừa quay lại bắt gặp phải ánh mắt như diều hâu khát máu của Trác tổng. Đáng sợ đến gai người.
“An Lạc, cô xem có phải nam 9 ngốc nghếch quá rồi không?” Tạ Hựu Thuyết nói với An Lạc, lời lẽ không lớn nhưng cũng đủ để những người phía sau nghe thấy.
An Lạc từ đầu đến giờ nào có tập trung vào diễn biến phim, được Tạ Hựu Thuyết hỏi liền định thần lại ngơ ngác “Hả” một tiếng.
“Thích người ta nhưng lại không nói ra, đến lúc mất đi rồi có phải hối hận cũng muộn màng rồi không?”
Đới An Lạc trả lời qua loa “Phải, phải”
“Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ mạnh dạn bày tỏ” Tạ Hựu Thuyết nhìn Đới An Lạc nở một nụ cười trìu mến “Bởi vì tôi không muốn mất đi người mình thích”
Trong rạp không đủ ánh sáng, nhưng đủ để Lưu Tu Kiệt thấy bàn tay cậu chủ có chút động tĩnh, từng ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm, gương mặt lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
An Lạc, gọi thân mật thế sao? Một suy nghĩ đơn giản xoẹt ngang trong đầu cũng khiến tâm trạng Trác Nhất Phong trở nên tồi tệ.
Đới An Lạc ngượng ngùng trước mấy lời hoa mỹ của bác sĩ Tạ, cô hô khan mấy tiếng nhìn lên màn hình chiếu thấy phim đã kết thúc “Phim hết rồi, bác sĩ Tạ, chúng ta về thôi”
Cô lôi lôi kéo kéo Tạ Hữu Thuyết ra khỏi rạp, thúc giục muốn anh đi nhanh một chút, tốt nhất có thể biến mất trong tầm ngắm của 4 con người bất ổn kia.
"Đợi đã Lạc Lạc, cô không định giới thiệu một chút sao?’’ Lâm Hữu Đằng đúng là âm hồn bất tán mà, anh nhất quyết không chịu buông tha cho cô. Màn kịch hay anh xem còn chưa đã, sao cô có thể nói đi là đi được.
Tạ Hựu Thuyết dừng lại không muốn đi tiếp cùng cô nữa, chẳng phải họ là anh em nhưng cách xưng hô này anh nghe ra có điều không đúng a. Tạ Hựu Thuyết không muốn bất lịch sự mà rời đi như vậy, anh xoay người lại chào hỏi một chút “Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi. Tôi là Tạ Hựu Thuyết, bác sĩ bệnh viện Hồng Phúc”
“Tôi là Lâm Hữu Đằng, phó giám đốc New Wind, Lạc Lạc là thư ký của tôi”
Tạ Hựu Thuyết bắt tay Lâm Hữu Đằng, hóa ra giữa họ là quan hệ đồng nghiệp không phải là anh em họ.
Tạ Hựu Thuyết nhìn Thẩm Kiêu, người này chính là người đã đưa Đới An Lạc vào bệnh viện, lần đó An Lạc nhập viện bởi tình trạng sốc thuốc, rốt cuộc ngọn nghành như thế nào?
“Tôi là Thẩm Kiêu, thư ký Trác tổng”
Mỹ nam ngũ quan hoàn hảo vẫn im lặng không mở miệng bộ dạng nghiêm nghị, Tạ Hựu Thuyết nhìn An Lạc “Vị này là?”
An Lạc cười trừ “Đây chính là tổng tài New Wind, Trác Nhất Phong, họ đều là cấp trên của tôi”
“Còn đây là Lưu quản gia Trác gia”
Tạ Hựu Thuyết đưa tay ra phía trước đến lúc cảm giác cánh tay mỏi nhừ vẫn không thấy Trác Nhất Phong nể mặt đưa tay ra bắt lại.
Đới An Lạc nhìn Lâm Hữu Đằng, đá mắt ra ám hiệu rốt cuộc Trác tổng bị làm sao vậy?
Lâm Hữu Đằng rùng vai ý bảo anh cũng không biết.
Trác Nhất Phong cười khẩy, đưa tay ra gạt tay Tạ Hựu Thuyết sang một bên. Hành động này có phần hơi quá đáng, Đới An Lạc nhìn thấy cũng tức giận huống hồ gì người bẻ mặt là Tạ Hựu Thuyết.
Dù anh ta là tổng tài New Wind cũng không nên hành động thiếu lịch sự vậy chứ.
Trong lòng Lâm Hữu Đằng thầm reo lên ây dô ây dô, tình địch gặp nhau không chào hỏi là đúng rồi, kịch bản này thú vị đây.
“Tạ Hựu Thuyết, đã lâu không gặp” Trác Nhất Phong nhướng bên lông mày nhìn Tạ Hựu Thuyết, nụ cười hiện trên khóe miệng.
Từng chữ “Tạ Hựu Thuyết” rời khỏi miệng Trác Nhất Phong sao lại nặng nề đến thế.
Tạ Hựu Thuyết lục lọi trí nhớ dường như anh chưa từng gặp qua người nào như thế này “Trác tổng, xin lỗi, chúng ta đã từng gặp nhau ư?”
Vẻ mặt ngờ nghệch của Tạ Hựu Thuyết lúc này khiến Trác Nhất Phong cảm thấy buồn nôn thật sự, anh không nhịn được mà cười haha giòn tan.
“Phải, một người thân phận cao quý như bác sĩ Tạ làm sao có thể nhớ đến một con tép rêu như tôi…”
“Trác tổng xin hãy nói rõ”
Tạ Hựu Thuyết, Tạ Hựu Thuyết. Cái tên này Lưu Tu Kiệt cảm thấy quen quen, dường như đã từng nghe qua nhưng hiện giờ ông không thể nhớ ra được. Người này có liên quan gì đến cuộc đời cậu chủ ông?
Không chỉ Tạ Hựu Thuyết, mà Lâm Hữu Đằng, Thẩm Kiêu, Đới An Lạc cũng bị những lời lẽ không đầu đuôi của Trác Nhất Phong làm cho ngây ngốc cả người.
Bạn bè hay kẻ thù?