Bing boong…
“Xin hỏi cậu tìm ai?” Thím giúp việc Ngô gia nghe tiếng chuông chạy vội ra mở cổng.
“Cháu là Lâm Hữu Đằng của công ty New Wind, đối tác của Ngô lão gia” Chàng trai trẻ lịch sự giới thiệu bản thân.
“Mời cậu vào sân đứng đợi một lát, tôi sẽ báo lại với ông chủ ngay” Thím giúp việc không biết chàng trai này tốt xấu ra sao, nhưng theo nguyên tắc Ngô gia không thể để khách đứng đợi ở ngoài cổng được.
Lâm Hữu Đằng lảo rảo ở sân vườn Ngô gia, đảo mắt một vòng xem ra Ngô Di Hàn vô cùng yêu thích trồng cây cảnh. Rất nhiều chậu cây Bonsai có hình dạng độc đáo, uốn nắn công phu tỉ mỉ. Lâm Hữu Đằng nhất thời không đứng yên di chuyển quanh sân ngắm nghía khu vườn.
Tầm mắt của anh dừng ở lại một góc khu vườn có những chậu cây Hồng Lộc với hình thù độc lạ vui mắt.
Cô gái nhỏ mặc bộ yếm nông dân, đội chiếc mũ cao bồi, cầm chiếc kéo tỉa cây trong tay đang chăm chú ước lượng góc cạnh hình thù, trông rất đởm dáng nghệ nhân.
“Cô gái nhỏ” Lâm Hữu Đằng lâng la tiến lại gần.
Cô gái im lặng không hồi đáp, cũng không xoay người lại, vẫn tập trung vào công việc của mình.
Lâm Hữu Đằng nghĩ thầm trong bụng rằng cô gái này còn nhỏ mà đã lãng tai như thế thật đáng thương a.
Anh tiến lại gần hơn nữa, đặt tay lên vai cô gái “Cô bé à, anh hỏi chuyện em một chút có được không?”
Đến mức này cô gái mới dừng động tác đo lường của mình lại, mở kéo nhấp một phát gần nơi bàn tay đặt trên bã vai mình, nhầm hù dọa chàng trai tùy tiện kia “Anh trai, anh không nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Lâm Hữu Đằng theo bản năng lập tức thu tay lại. Suýt nữa thì những ngón tay xinh đẹp của anh phải nói lời chào tạm biệt bàn tay rồi.
Cô gái nhỏ này thật hung hăng a.
Cô gái nhỏ xoay mặt về phía anh, chỉnh mũ lên cao để lộ gương mặt khả ái, đôi mắt tròn long lanh.
Ánh nắng nhàng nhạt hất vào khuôn mặt Lâm Hữu Đằng, giây phút này càng làm bừng sáng tôn lên khuôn mặt ngũ quan hài hòa của anh.
Cô bé nhìn anh đến độ ngây ngốc cả người, khiến anh cảm thấy ánh mắt long lanh này bỗng dưng lại có chút ghê rợn.
“Lúc nãy anh muốn hỏi gì?” Cô bé lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn anh chầm chầm không đổi.
Lâm Hữu Đằng bỗng dưng bị nữ nhân mặt đối mặt nhìn chầm chầm có chút bối rối “Anhhhh, anh là Lâm Hữu Đằng đối tác của Ngô lão gia”
“Ai cần biết vấn đề đó chứ” Cô bé nghiêng mặt, lại đổi sang góc độ khác nhìn anh.
“À, lúc nãy anh muốn hỏi những cây này đều là do em cắt tỉa sao?” Lâm Hữu Đằng đưa tay chỉ về những cây Hồng Lộc có hình thù ngộ nghĩnh.
Cô bé gật đầu “Anh thấy chúng đẹp không?”
“Đẹpppp a” Lâm Hữu Đằng gượng gạo khen một chút lấy lệ.
Thoạt nhìn qua anh còn tưởng đâu mình rơi vào không gian toán hình học cơ chứ. Nào là hình vuông, hình chữ nhật, hình tam giác, hình thoi,…Hồi đi học anh ghét nhất là môn này, cũng may có tên học bá Trác Nhất Phong kèm cặp anh mới có thể nhìn thấy ánh sáng của môn toán hình học a.
“Chậu này em tính tạo hình gì vậy?” Lâm Hữu Đằng chỉ tay về chậu cây Trắc Bách Diệp mà cô bé ngắm ngía đo lường nãy giờ.
Gương mặt lanh lợi, giọng nói lảnh lót nhanh nhảu trả lời “Hình bình hành”
“Gì cơ? Hình bình hành?” Anh ngạc nhiên tột đột.
Cây Trắc Bách Diệp lại có thể tỉa ra hình bình hành, trí tưởng tượng của anh không thể nào hình dung ra được a.
Cô gái nhỏ nhìn phản ứng thái quá của Lâm Hữu Đằng, nét mặt vẫn nhất mực bình tĩnh “Lâm ca, anh không phải người đầu tiên phản ứng như thế”
“Vậy sao? Ngô lão gia thuê em để tỉa những hình thù này cho cây cảnh nhà ông ta à?”
Lâm Hữu Đằng cảm thấy khó hiểu, thú chơi cây cảnh của Ngô Di Hàn không ngờ lại độc lạ đến vậy.
Cô bé không trực tiếp trả lời chỉ thích thú cười khúc khích “Lâm ca, sao anh có thể gài khuy áo vest lệch thế kia?”
Lâm Hữu Đằng nhìn lại quả nhiên anh đã cài lệch khuy áo. Ban nãy không thể hẹn Ngô Di Hàn ra ngoài bàn thảo, liền tra cứu thông tin lần theo địa chỉ nhà mà đến, vội vội vàng vàng khoác áo vest vào người lại quên để ý rằng bản thân hấp tấp cài lệch khuy áo. Thật để cho người khác đánh giá mà.
“Cậu Lâm, cậu đâu rồi”
Nghe tiếng gọi của thím giúp việc Lâm Hữu Đằng lập tức đi đến.
Lâm Hữu Đằng ngồi ở phòng khách nhâm nhi ly trà ô lông ngọt thanh thanh, vị hơi chan chát đọng lại nơi đáy cổ sau khi nuốt, ngẫm nghĩ có lẽ bản thân đã có tuổi rồi mới cảm thấy trà không khó uống như thuở đôi mươi nữa.
Ngô Di Hàn giản dị không câu nệ, mặc bộ pijama ngủ bước xuống, trên tay ôm hai chú chó Poodle Tiny một trắng một nâu.
“Lâm phó tổng có lẽ chờ đã lâu”
Lâm Hữu Đằng vừa uống ngụm trà chưa kịp nuốt, nhìn thấy hai chú chó trên tay Ngô Di Hàn không kiềm nén được cảm xúc liền ‘phụt’ ra.
“Xin lỗi, xin lỗi Ngô lão gia” Anh vội với tay lấy khăn giấy để trên bàn lau miệng. Đang muốn cúi người lau những chỗ bị vấy nước thì Ngô Di Hàn đã bảo dừng lại nhà ông không thiếu người giúp việc.
Thật quá mất mặt a. Cũng may là Ngô Di Hàn đứng khoảng cách khá xa, chứ nếu không thì…
Đến lúc này anh xác thực chắc chắn là Ngô Di Hàn có niềm đam mê mảnh liệt với không gian hình học a. Đến ngay cả những chú chó cũng có thể tỉa lông mặt Poodle trắng thành hình tam giác, Poodle nâu thành hình vuông.
Xem ra lần đến nhà này mang lại cho anh một góc nhìn khác về con người của Ngô Di Hàn.