''Ngô tổng, bản hợp đồng này lần trước chúng ta ký có chút vấn đề" Lâm Hữu Đằng chỉ tay vào bản hợp đồng.
Ngô Di Hàn vuốt ve hai chú chó cưng, đôi mắt liếc thoáng qua chỗ Lâm Hữu Đằng để tay "New Wind các cậu chăm chỉ thật, không thể để lão già này vui vẻ ăn tết thêm vài ngày hay sao?’’
Lâm Hữu Đằng vốn đâu muốn đến tư gia làm phiền Ngô Di Hàn, ai bảo công ty ông ăn tết kĩ quá mà Trác Nhất Phong lại là kẻ không bao giờ để nước tới chân mới nhảy.
“Ngô tổng, ông cũng biết rõ tính tình Trác tổng chúng tôi rồi còn gì” Lâm Hữu Đằng cười khổ, lấy ra một bản hợp đồng mới đã được thay đổi số liệu tiền đầu tư.
“Tôi không đồng ý hạn mức mới này” Ngô Di Hàn không hài lòng.
Tuy công ty ông không tài nào so sánh được với tập đoàn New Wind, nhưng ông cũng phải có cái giá của ông chứ. Nếu dễ dàng đàm phán để người khác chèn ép như vậy thì công ty ông phá sản từ lâu rồi.
Vốn đầu tư 50-50, nhưng lợi nhuận lại chia Ngô Di Hàn 60, New Wind 40. Hạn mức cũ này qua mặt được Lâm Hữu Đằng lại không thể qua được thị giác Trác Nhất Phong, hắn vẫn luôn là kẻ khó đối phó như vậy, không buông lỏng bất cứ hợp đồng tài liệu làm ăn nào. Bản hợp đồng mới hạn mức ngược lại.
“Lâm phó tổng, bản hợp đồng cũ rõ ràng lúc trước cậu đã xem qua rồi mới ký. Nay lại thay đổi, cậu có biết việc này không chỉ khiến New Wind mất uy tín mà bản thân cậu cũng ngầm thừa nhận mình là kẻ làm việc chẳng ra gì hay không?”
Lâm Hữu Đằng bậm chặt môi cúi đầu nhận lỗi là sai sót của bản thân mình. Từ lúc bước chân vào New Wind cậu đã quyết tâm bỏ cái mác Lâm thiếu gia, học cách nhẫn nhịn người khác.
Ngô Di Hàn vẫn mân mê vuốt ve hai chú chó cưng, không hề để tâm đến hành động nhúng nhường của Lâm Hữu Đằng.
“Cơm nắm, cá hộp”
“A, thì ra bọn cưng ở đây” Cô gái bước vào phòng khách nhìn thấy hai chú cún yêu đang nằm ngoan trên sofa.
Ngô Di Hàn vuốt ve khiến chúng thoải mái nhắm mắt cuộn tròn người ngủ.
Cô đảo mắt nhìn qua chàng trai ngồi đối diện vẫn luôn cúi mặt không hề ngẩng đầu lên.
“Lâm ca, anh đang tìm gì dưới sàn vậy?”
Ơ, giọng nói này quen thế nhỉ! Lâm Hữu Đằng ngẩng mặt lên nhìn thấy cô bé lúc nãy đã gặp ngoài vườn, bất giác nở nụ cười.
“Hmmm, Lâm phó tổng có vẻ vẫn sẽ giữ hợp đồng cũ nhỉ?”
Lời nói của Ngô Di Hàn như chiếc búa tạ gõ ngay vào đầu Lâm Hữu Đằng, anh lập tức cúi đầu như cũ.
“Baaaa, ba đang làm khó người ta sao?” Cô bé giọng điệu nũng nịu ngồi xuống ôm lấy cánh tay Ngô Di Hàn.
Lâm Hữu Đằng lúc này mới biết họ là quan hệ cha con, không phải chủ tớ như anh đã nghĩ.
“Bảo bối à, ba nào có làm khó cậu ta. Là cậu ta đến đây làm khó ba của con đó” Ngô Di Hàn chỉ tay vào bản hợp đồng mới trên bàn, muốn tỏ thái độ bất mãn nhưng lại nhớ đang trước mặt bảo bối nên ông lại giãn cơ mặt ra.
Cô bé cầm bản hợp đồng lên xem, cười tủm tỉm “Ngô tổng vậy mà tức giận sao? Tức giận sẽ mau già xấu xí đó”
“Con thấy thỏa thuận này cũng không có gì quá đáng mà”
“Bảo bối à, con thì làm sao hiểu những chuyện này được”
“Có lẽ con không hiểu về thương trường, nhưng con biết trong đây nói tiền vốn hoàn đủ, lợi nhuận New Wind 60%, còn ba sẽ là 40%”
“Không lẽ Ngô tổng phóng khoáng không thiếu tiền lại vì 10% kia mà để bị hủy bỏ mối làm ăn này?”
“Hmmm, xem như cậu gặp may” Ngô Di Hàn cầm bút ký tên vào bản hợp đồng mới.
Bé con của ông thật biết cách bênh vực người ngoài a, ai bảo nó là bảo bối ông cưng chiều hết mực. Sau này tất cả sản nghiệp cơ ngơi ông bao năm gầy dựng đều sẽ để lại cho nó.
“Cảm ơn Ngô tổng, cảm ơn cô Ngô” Lâm Hữu Đằng vui vẻ nhận bản hợp đồng về tay.
Nếu hôm nay không kí kết suôn sẻ có khi Trác Nhất Phong lại dằn cho anh một trận sau đó đá anh bay về Lâm thị mất.
“Gọi em là Thư Đóa”
Cô bé cười lên vô cùng đáng yêu, đôi mắt to tròn theo khóe môi cong như trăng khuyết.
“Cảm ơn Thư Đóa”
Ngô Di Hàn nhìn ánh mắt con bé dành cho Lâm Hữu Đằng, ông ngầm nhận ra con gái lớn sắp không giữ nổi nữa rồi.
“Bảo bối, con mau lên phòng thay đồ sạch sẽ đi” Ngô Di Hàn luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói chuyện với Ngô Thư Đóa.
Cô bé nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của ông, ánh mắt long lanh đầy ẩn ý.
Ông thở dài trách yêu con bé.
“Cũng đã là giờ trưa, Lâm phó tổng hãy nể mặt lão già này ở lại dùng bữa cơm đạm bạc”
Lâm Hữu Đằng muốn từ chối, suy đi nghĩ lại vẫn không tìm được lý do gì, đành đồng ý.
Thư Đóa hồn nhiên nở một nụ cười vui vẻ, gò má cô gái đôi mươi ửng hồng, ôm hai chú cún vào lòng “Cơm nắm, cá hộp. Chúng ta đi thay đồ sạch sẽ nào”