Gia Bách thản nhiên lật qua lật lại cái bao cao su biểu cảm như thể vừa nhìn thấy thứ gì lạ lẫm lắm vậy, đôi mày thì cau lại hết cỡ. Lúc này đây, cánh cửa nhà tắm đột nhiên bật mở, Xuyến bước ra với gương mặt phờ phạc, mái tóc rũ rượi có lẽ hôm qua cô ngủ chưa có đã, bị tiếng mở cửa làm giật mình, Gia Bách ngước mắt lên, thấy gương mặt mệt mỏi của Xuyến dù có hơi thiếu sức sống nhưng vẫn rất xinh đẹp và thần thái, anh nhìn vợ đến mức thất thần, chiếc bao cao su trong tay rơi xuống lúc nào chẳng hay, đến khi ý thức được trong tay mình không còn gì cả anh mới cúi xuống nhặt nó lên, thì bỗng bóng dáng nhỏ nhắn của Xuyến bất ngờ lao đến giật lấy cái thứ trong tay anh rồi giấu ra sau lưng.
Gia Bách ngỡ ngàng trước hành động của cô vợ nhỏ, chỉ là vẻ mặt đỏ lững bối rối xấu hổ của Xuyến khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thấy anh cười, Xuyến hớt hải thanh minh:
– Cái này là Gia Hân kéo em đi mua, chứ chứ em không có ý định mua.
Thấy cô cứ luống cuống, Gia Bách càng cười tươi hơn, tự dưng anh cảm thấy trêu cô vợ nhỏ nhà mình cũng vui vui, nghĩ vậy anh liền nói:
– Cái này là cái gì anh không biết, em nói xem.
Vừa dứt lời, Gia Bách liền cúi xuống, từ trong túi bóng lấy thêm vài cái bao nữa, giơ ra trước mặt Xuyến, vẻ mặt ngây thơ của anh khiến cho Xuyến từ đang ngại ngùng xấu hổ bỗng chuyển đổi tâm lý trở nên giận dữ, cô nhìn anh quát:
– Anh đã ngoài 35 tuổi mà không biết cái này, còn lâu em mới tin, anh trêu em chứ gì, xem cái mặt gian gian của anh kìa nhìn phát là biết ngay.
Từ đầu tới cuối Gia Bách chưa từng rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Xuyến, cô càng phản ứng dữ dội anh càng thích thú mà nhoẻn miệng cười, ánh mắt anh nhìn cô thể hiện sự cưng chiều, trong khi Xuyến tiến tới vài bước giật lấy thứ đồ trong tay anh rồi bỏ trở lại vào trong túi trong sự ngạc nhiên của Gia Bách.
Thấy cô vợ nhỏ có vẻ hơi gắt gỏng, anh nhẹ giọng:
– Anh đùa thôi, hồi anh bằng tuổi em bây giờ còn chưa từng nhìn thấy cái này bao giờ.
Xuyến phụng phịu nói:
– Em không tin đâu.
Vừa dứt lời, Xuyến bất giác nhớ ra điều gì đó nên liền nhanh nhảu đáp:
– Anh hứa là kể cho em nghe về mối tình đầu của anh rồi, vậy khi nào anh kể được vậy.
Sau lời của Xuyến, Gia Bách đột nhiên đăm chiêu, mấy giây sau đó anh bình thản đáp:
– Khi nào có tâm trạng anh sẽ kể cho em nghe hết, được không.
Nghe anh nói Xuyến thấy hơi hụt hẫng vì nghĩ anh đang kiếm cớ để né tránh mình, nhưng khi nhìn ánh mắt buồn bã cùng vẻ mặt không vui của anh Xuyến lại có cảm giác đồng cảm, thương anh, phải chăng chính cô là người khơi dậy nỗi đau của anh chăng, nghĩ vậy nên Xuyến kiếm chuyện đổi đề tài, cô nói:
– Em xuống dưới trước đây.
Xuyến cất bước rời đi, còn chưa ra tới cửa thì sau lưng bất ngờ truyền tới giọng nói của anh:
– Em định mặc như vậy luôn à, hôm qua còn chưa tắm nữa đấy.
Nghe anh nói Xuyến hơi khựng lại, bối rối nói:
– Chết, em quên, giờ em đi tắm ngay đây.
– Em mặc bộ váy này đi, rất hợp với em đấy, thật ra em không cần đi làm trắng da làm gì, bình thường em cũng xinh xắn rồi, da đen khỏe khoắn trông mạnh mẽ hơn.
Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra chiếc váy liền thân xếp tầng màu xám tro, chất liệu bằng voan mềm mại, mát mẻ rất hợp với cô.
Lúc anh trao tận tay mình , Xuyến mới ngỡ ngàng nhớ ra lời anh vừa nói, cô dỗi:
– Thế anh không thích em trắng à.
– Trắng thì xinh đẹp hơn một chút, nhưng đen không có nghĩa là xấu, hiểu không?
Nghe anh nói Xuyến có cảm giác trong con tim lúc này như có một làn nước mát chạy qua, cô cười mỉm đón lấy bộ váy từ tay anh rồi đi vào phòng.
Lúc cô trở ra, cảm giác lạ lẫm man mát ở phía dưới khiến cô cứ liên tục khép chân, dáng đi cũng không được tự nhiên cho lắm.
Gia Bách thấy vậy liền tiến tới, anh còn cầm theo đôi giày mà Gia Hân đã chọn bước về phía Xuyến, không nói câu nào đã ngồi xuống mang vào cho cô.
Xuyến thấy ngại nên ra sức ngăn cản anh, cô cất giọng dồn dập:
– Thôi Thôi không cần đâu, em làm được.
Cô vừa dứt câu thì đã không kiểm soát được thế cân bằng suýt chút nữa ngã nhào may thay anh đã kịp đỡ lấy cơ thể của Xuyến.
– Cẩn thận chút.
Anh đỡ cô đứng dậy, rồi mới đi thẳng vào phòng tắm, tới cửa anh liền khựng lại bước chân, quay đầu lại nhìn cô nói:
– Em không cần phải ngại ngùng trước mắt anh đâu, với lại buổi tối cũng không cần mặc áo ngực đâu, anh không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó, anh chỉ hy vọng em có một cuộc sống bình an vui vẻ, thoải mái bên cạnh anh.
Anh nói xong không đợi cô trả lời mà đi thẳng vào phòng tắm, Xuyến nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa mà khóe mắt cay cay, lòng thầm nghĩ: "Nếu vậy sao anh không chịu mở lòng chia sẻ cùng em, anh lúc nào cũng xem em là con nít cần được che chở, nhiều lúc em nghĩ mình chẳng khác nào là cô vợ hờ được anh cưới về để che mắt thiên hạ." Sau một hồi suy tư, Xuyến quyết định viết ra giấy những dòng suy nghĩ từ tận đáy lòng của mình và để trên bàn làm việc của anh, chỉ hy vọng anh có thể đọc được.
"Em không mong gì hơn ngoài việc anh có thể xem em như một cô vợ đúng nghĩa."
Ở dưới nhà.
Bà nội và mẹ chồng cô cũng đã bày biện bữa sáng trên bàn chờ mọi người xuống ăn, vì đợi hai vợ chồng cô lâu quá nên mọi người ăn trước.
Nửa tiếng sau.
Khi cô và anh xuống tới phòng khách thì chỉ còn là bà nội thôi. Mẹ chồng và ba chồng đều đến công ty cả, thật ra thì ba chồng của cô ít có quản chuyện công ty lắm nhưng dạo gần đây ông thấy vợ mình vất vả hay đi sớm về muộn nên ông muốn giúp một tay, dù không phải chuyên môn nhưng cái gì làm được ông sẽ làm.
Thấy Xuyến hôm nay có hơi khác lạ, bà thốt lên:
– Công chúa nhà ai mà xinh thế.
Xuyến ngượng ngùng ngồi xuống sofa cạnh bà nội.
– Bà đừng trêu Xuyến, không khéo một lát vợ con lại không chịu đi.
Nghe Gi Bách nói, bà nội giả vờ tỏ vẻ không vui, bà đáp:
– Ờ vợ cậu là nhất rồi, mà khi nào vợ chồng nhà cậu mới chịu sinh cho bà đứa cháu đây, bà 80 rồi đấy.
Nghe bà nói, Xuyến ngồi cạnh bẽn lẽn cúi gằm mặt, Gia Bách thì vẫn thản nhiên, anh đáp:
– Nhất định con sẽ cho bà một đứa cháu mà.
– Tổ cha tụi bây, chỉ biết nói mà không biết thực hành.
Đang nói chuyện vui vẻ, không biết bà nội nghĩ gì mà đột nhiên trầm mặc, sau đó nhìn Gia Bách nói:
– Con biết, cái Trân không, con gái út của chú Tín cháu nội bà Bảy ấy.
– Con biết, mà sao bà nhắc đến nó chỉ vậy bà.
– Tối qua, bà Bảy có gọi điện thoại đến, muốn gửi con Trân ở lại đây để ôn thi đại học. Không biết ý con sao? Bà có nói với ba mẹ còn rồi, ba mẹ con cũng không có ý kiến gì.
– Thì bà quyết định đi, con cũng không có ý kiến gì đâu. Nhà mình vẫn còn hai phòng dành cho khách mà.
– Con bé nó nói là sáng ngày mai nó sẽ lên.
Nghe tới đây, không hiểu sao trong lòng Xuyến lại dấy lên một nỗi bất an khó tả thành lời, hay tại cô quá nhạy cảm chăng.
Nhắc tới chú Tín, Xuyến liền nghỉ ngay đến cái đêm mà Gia Bách bị tai nạn, biểu hiện của chú ấy khi đó làm cô nhớ mãi, nhìn Gia Bách cô hơi chần chừ không biết có nên nói cho anh biết về những nghi ngờ của mình hay không? Ngẫm nghĩ một hồi cô quyết định sẽ tìm một cơ hội khác để nói rõ những nghi hoặc trong lòng với anh.
Lúc hai vợ chồng đến bệnh viện thời gian cũng đã điểm 10 giờ. Sau khi được thăm khám, sát trùng băng bó vết thương xong, không có chuyện gì nghiêm trọng nên Gia Bách được bác sĩ cho về.
Ngồi trên taxi trở về nhà, điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông.
Là Sơn gọi đến.
– Anh à, có biến rồi anh ơi, gặp nhau đi.
– Đến nhà tôi đi.
Sau cuộc trò chuyện Xuyến thấy sắc mặt anh thay đổi, đôi mày cũng chau lại hết cỡ trông có vẻ rất căng thẳng.
Thấy anh như vậy, Xuyến thấy trong lòng bất an, cô hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
Anh cười, mà nụ cười trông rất gượng gạo, giống như đang cố cười để cô an lòng vậy, anh nói giọng điệu rất bình thản:
– Không có gì đâu, chuyện vui ở cơ quan ấy mà.
Nghe anh nói mà Xuyến xót xa vô cùng, cô hiểu công việc của anh, cũng mường tượng ra được những gì mà anh đã từng trải ở dưới quê của cô không đơn giản chỉ là bắt tội phạm mà nó còn hơn cả một trận chiến sinh tử, nếu sơ sẩy chừng một giây thôi hoặc là vết chém kia đi sâu chút nữa thì cô đã không thể nhìn thấy anh lành lặn khỏe mạnh như bây giờ và thậm chí là mất anh mãi mãi.
Khi nhìn thấy nụ cười của anh, Xuyến có cảm giác tim mình nhói lên.
Xe taxi nhanh chóng trở về biệt thự, anh và cô vừa ngồi xuống sofa được một lúc thôi là Sơn, Trinh lại đến.
Xuyến thấy mọi người đến liền chủ động tránh mặt, bà nội thì vào phòng nghỉ ngơi phút chốc cả phòng khách chỉ còn lại ba người.
Sơn và Trinh thấy mặt anh nghiêm trọng thì trực tiếp vào thẳng vấn đề.
– Đồng Hưng đã được tại ngoại cho hưởng án treo vì không đủ bằng chứng kết tội còn tên Sẹo thì vẫn cứng đầu không chịu khai gì, lúc tụi em nói ông Mến đã bị bắt vì tội buôn bán ma túy thì anh ta mới chịu tiết lộ một chút.
– Hắn ta đã khai gì rồi?
Trinh đáp:
– Hắn nói, số ma túy đó là ông Mến cho hắn bắn kiếm tiền, nhưng chưa kịp bán đã bị bắt vì tội ăn cướp, hắn cũng là người nghiện ma túy lâu năm nên chưa vội bán mà chỉ giữ lại tiêu dùng cá nhân.
– Hắn còn khai gì không?
– Hắn nói không biết gì nữa, muốn hỏi thêm thì tìm ông Mến.
– Còn gì nữa không?
– Các trinh sát được cử về Bến Tre báo lại là ông Mến thường xuyên lui tới một quán bar ở thành phố Bến Trên vào ban đêm, vào đó rất lâu mới trở ra.
– Còn gì nữa, họ còn nói là quán bar đó là chi nhánh thứ hai của một quán bar khác trên này, nhưng vẫn chưa có manh mối gì về chủ sở hữu của hai quán bar đó hết.
Lúc này, Sơn như chợt nhớ ra điều gì đó liền nói:
– Mày ngày nay, vợ con, cháu chắt của ông Lâm thay phiên nhau xuất ngoại, còn có mấy cán bộ viên chức nhà nước từ chức đột ngột, đại tá chỉ huy mọi người không được tiết lộ bất kì thông tin gì cho ông Lâm biết, mọi thứ phải được điều tra trong bí mật.
Nghe Dũng và Trinh nói, Gia Bách vẫn giữ thái độ vô cùng bình thản, nhưng Xuyến hiểu tận sâu trong nội tâm của anh đã bắt đầu có những tính toán, anh nói:
– Bằng mọi cách phải tra cho được, ông Mến gặp gỡ những ai và làm gì. Ngày mai tôi sẽ trở lại.
– Vâng, tụi em biết rồi. Vậy tụi em về đây.
Khi Dũng và Trinh về, Xuyến mới từ trên lầu đi xuống, thấy cô anh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
– Em nghe hết rồi à.
Xuyến nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời. Cô tiến về phía trước rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Suy ngẫm một hồi, cô nói:
– Em có chuyện này không biết có nên nói hay không nữa.
Gia Bách nhìn vợ hơi cau mày.
– Có gì cứ nói, không cần phải ngại.
Xuyến thở dài, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
– Hôm anh bị thương, chú Tín và chú Bình đưa anh đến bệnh viện cấp cứu.
Xuyến nói tới đây thì hơi ngập ngừng, sau một hồi suy nghĩ cô lại tiếp tục:
– Trong khi anh đang cấp cứu thì hai người đó liên tục nhìn nhau ánh mắt rất là kì lạ, chứ Tín còn nói chuyện với anh đó rất chớp nhoáng.
Nói đến đây, Xuyến lén nhìn biểu cảm của Gia Bách.
– Em nói nữa đi.
– Lúc bác sĩ nói anh không sao, thái độ của họ rất kì lạ.
– Kì lạ làm sao, em nói rõ hơn đi.
Xuyến bắt đầu đăm chiêu, sau đó lại nói:
– Thì giống như là họ mong anh chết ấy , nhưng khi nghe anh không sao thì họ làm ra vẻ thất vọng.
Vừa dứt câu, Xuyến nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Gia Bách vang bên tai, cô ngước mắt lên thì thấy gương mặt anh biến sắc như thế mới nghe được chuyện gì đó nghiêm trọng lắm vậy.
Thấy Gia Bách bắt đầu chìm trong trạng thái suy tư, Xuyến cũng lặng thinh nhìn anh.
Mấy giây sao, anh lại hỏi:
– Lúc đó em có để ý thấy gương mặt, tay chân, đầu tóc của hai người họ có gì khác thường không?
– À…thì… Xuyến bắt đầu suy nghĩ, mấy giây sau cô nói:
– Đầu tóc hơi rối giống như là vừa thay xong quần áo thì vội vàng chuyện gì đó nên không kịp chảy tóc, sau gáy và đầu ngón cái với một vài cọng tóc bị dính bùn.
– Còn gì nữa không?
– Để em nghĩ cái đã.
Cô nàng bắt đầu suy nghĩ, một lúc sau cô nói:
– Mu bàn tay có vết trầy xước.
– Sao em có thể nhớ hết từng chi tiết như vậy.
– Ờ thì chắc tại thái độ của hai người đó khiến em chú ý, nên em mới ghi nhớ như vậy. Mà anh nghĩ sao về chú Tín, chú Bình?
Gia Bách xoa đầu vợ, rồi nhoẻn miệng cười đáp:
– Cái này là chuyện của tụi anh, dân thường như em không nên nghĩ nhiều làm gì kẻo lại già đi đấy.
Xuyến phụng phịu đáp:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!