Một lúc sau.
Xuyến choàng tỉnh, điều đầu tiên cô cảm nhận được là cơ thể của mình vô cùng mệt mỏi như người vừa mới ốm dậy. Một giây sau đó, Xuyến bàng hoàng nhận ra xung quanh tối đen như mực, một chút khe hở cũng không lọt vào, hai tay hai chân thì bị trói chặt ngỡ ngàng, sợ hãi, hoảng hốt, cứ vậy mà bao nhiêu cảm xúc bất an ùa về cùng lúc khi cô chợt nhớ ra khoảnh khắc trước khi mình bị ngất.
– Hân đâu rồi?
Trong thâm tâm Xuyến chợt nghĩ đến Hân và một nỗi bất an theo sau đó khiến cô cực kì sợ hãi.
Xuyến mò mẫm xung quanh mình theo bản năng để tìm kiếm cô em chồng thì phát hiện chỗ mình đang nằm là một không gian hẹp, theo như suy đoán của cô và những gì Gia Bách đã dạy mình lúc trước thì đây chỉ có thể là cốp của một chiếc xe nào đấy trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại mà thôi và rất có thể chiếc xe vẫn chưa ra khỏi bãi đỗ xe.
Có vẻ như ở gần Gia Bách lâu ngày, đầu ốc của Xuyến cũng trở nên nhạy cảm, linh hoạt giống anh vậy. Những tên bắt cóc cô sẽ không ngu mà mạo hiểm công khai đưa Xuyến ra ngoài trong khi cô hoàn toàn đã mất ý thức, nếu không phải vậy thì chỉ có thể là bọn chúng sẽ tạm thời giấu cô ở một nơi mà không ai biết sau đó sẽ tìm cơ hội lái xe rời đi sau, điều đầu tiên làm cô cảm thấy khó hiểu chính là vì sao bọn chúng không để Gia Hân và cô ở cùng một nơi, nếu vậy thì Gia Hân hiện tại đang ở đâu? Một câu hỏi mà càng nghĩ cô càng cảm thấy lo sợ, phải chăng mục tiêu của chúng chính là cô.
Xuyến nhớ đến lời anh đã dạy mình: Khi làm vào tình cảnh nguy hiểm hoặc đúng trước kẻ thù hay bất kì điều gì khác thì điều đầu tiên mà mình nghĩ tới chính là làm sao để được sống và hơn hết là phải bình tĩnh để biến nguy thành an.
Lúc này, Xuyến chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô vội vàng nhắm mắt nằm bất động.
Cô cảm nhận được cốp xe đang mở ra, sau đó có một bàn tay thô ráp chà xát vào gương mặt va đùi của cô, Xuyến sợ tới mức nuốt nước bọt, lồng ngực phập phồng lên xuống thở cũng không dám thở mạnh.
– Giờ tính sao mày?
Một giọng nói của đàn ông với chất giọng ồm ồm vang lên, Xuyến còn chưa tiêu hóa kịp thì một giọng nói khác lại tiếp:
– Thì đưa nó đến chỗ hẹn chứ sao nữa?
– Con nhỏ ngon quá mày ơi, hay là kiếm chỗ nào đó chơi nó vài cái.
– Chơi nó, đại ca mà biết mày chịu trách nhiệm nha, đừng có lôi tao theo.
– Nhưng mà, muốn quá thì tìm đại mấy con đứng đường về chơi. Lo xử lý hết máy cái camera kìa.
– Tao làm xong hết rồi.
Khi giọng nói vừa dứt, nắp cốp xe cũng đóng lại, bóng tối lại bao trùm lấy Xuyến.
– Bọn chúng không nhắc tới Gia Hân.
Nghĩ tới đây, Xuyến càng phải tìm cách chạy trốn ngay lập tức.
Chiếc xe đột ngột lăn bánh, đầu Xuyến bị va đập vào tường xe gây đau đớn, cô cắn răng để cơn đau qua đi, một lúc sau Xuyến cố gắng duỗi chân ra để tránh va chạm.
Xe chạy một hồi rất lâu rồi bất ngờ dừng lại, cốp xe một lần nữa mở ra. Chúng vác cô trên vai di chuyển cô sang một chiếc xe khác, trong lúc bọn chúng không để ý Xuyến lén mở mắt mới phát hiện chỗ này là đồng không mong quạnh không một bóng người, còn có một con đường mòn dẫn sâu vào bên trong một khu rừng cao su rậm rạp.
Sau một hồi nữa, chiếc xe dừng lại. Cốp xe lại tiếp tục được mở ra, Xuyến bị bọn chúng trùm bao tải rồi vác đi, lúc này cái túi áo khoác kéo không kĩ càng tạo điều kiện cho những hạt đậu xanh từ từ rơi xuống mặt đất. Thậm chí Xuyến còn không biết những hạt đậu xanh rơi ra từ lúc nào nữa.
Nghĩ đến những lời chồng đã dạy, Xuyến bình tĩnh chờ đợi thời cơ đến để chạy trốn, mặc dù trong tâm trí cô lúc này đang rất sợ hãi, trái tim nơi lồng ngực đập rất nhanh, tưởng chừng như muốn vỡ đôi ra vì hồi hộp.
Xuyến mở mắt ra, trước mặt là màn đêm đen kịt, mùi ẩm mốc phát ra từ cái bao cứ thoang thoảng quanh chóp mũi làm cô muốn buồn nôn, nhưng rồi vì an nguy của bản thân cô phải nhịn đến mức cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa rồi.
Hai tên đó vác Xuyến đi được một đoạn khá xa mới chịu dừng lại. Khi chúng thả cô nằm xuống đất cũng là lúc Xuyến lại nghe thêm một giọng nói khác vang lên:
– Trói nó cho chặt vào.
Giọng nói hắn trầm ấm dễ nghe nhưng Xuyến lại cảm nhận được trong âm vang ấy chất chứa rất nhiều thù hận, Xuyến nằm dưới đất bất giác rùng mình một cái, cố gắng kìm nén cơ thể đang run rẩy vì kinh sợ của mình.
Sau một hồi, Xuyến lại tiếp tục bị vác lên vai lần nữa, lần này quãng đường mịt mù khơi làm cô không còn phân định được phương hướng, rồi Xuyến bỗng nghe được tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai hình như chỗ này gần một con sông.
– Mà sao nó lâu tỉnh quá nhỉ. Hay là nó đang giả vờ.
Một một giọng nói vang lên khiến Xuyến bàng hoàng, rồi sau đó cô bất ngờ bị bọn chúng quăng xuống đất một cách tàn bạo.
Đau đớn nhưng Xuyến vẫn không dám phát ra thành tiếng và rồi cái bao bị bàn tay ai đó kéo tung ra.
– Đừng giả vờ nữa.
Nghe câu nói, Xuyến chưa kịp định thần lại thì bên tai lại tiếp tục nghe thêm một câu nữa:
– Nếu không ngay cả một mảnh vải che thân cô cũng không được mặc đâu.
Lời của hắn thốt ra khá nhẹ nhàng nhưng lại mang theo lời đe dọa khiến Xuyến sợ đến kinh hồn bạc vía, dựng hết ca tóc gáy, da gà da vịt nỗi khắp người, cô cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn xạ như muốn trào ra khỏi lồng ngực vậy, sắc mặt tái xanh vì sợ hãi. Nếu cả ba người bọn chúng cùng nhào đến thì kết cục của cô sẽ thế nào đây, Xuyến chỉ vừa nghĩ tới thôi mà cả người lạnh đi, và rồi cô quyết định mở mắt ra.
Điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là không gian quanh đây vắng lặng đến đáng sợ, cô còn không biết giờ này là mấy giờ nữa.
Xuyến thấy thấp thoáng bóng dáng của ba người đàn ông đang đứng quanh mình, một phần vì trời tối quá, một phần bị cây đèn pin trên tay họ chiếu thẳng vào mắt nên cô không thấy được mặt họ.
– Các người là ai? Mau thả tôi ra, tôi không có thù oán gì với các người hết.
Xuyến hét lên thật to với hy vọng ai đó nghe thấy giọng nói của cô, chỉ là phản ứng bất động im ắng khác lạ của ba tên đó khiến Xuyến hụt hẫng khi nhận ra, chỗ này vốn chẳng có ai sinh sống, nếu có thì bọn chúng nào cô dễ dàng để cho cô la hét đến khàn cả giọng như vậy được.
– Đúng. Cô không có thù oán gì với tôi nhưng thằng chồng của cô thì có đó.
Trong đêm tối Xuyến cảm nhận được sát khí mà tên này mang lại, mối thù gì mà khiến hắn bất chấp phạm pháp như vậy chứ, lại còn liên quan mật thiết đến Gia Bách.
Xuyến không giấu được vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt, cô định hỏi hắn nhưng lời nói còn đang ở trong suy nghĩ đã bị mấy tên đó đánh ngất đi.
Sáng hôm sau.
Ở trong một ngôi nhà bỏ hoang ngoại thành, Gia Hân mặt mày bơ phờ mệt mỏi, đầu tóc rũ rượi, cả người bị muỗi cắn đỏ hết cả lên, đang tìm cách thoát khỏi sợi dây trói đang cột chặt hai tay của mình ở sau lưng. Tối hôm qua, sau khi Hân tỉnh lại mới phát hiện chị dâu đã không thấy đâu, còn bản thân thì đang ở trong ngôi nhà hoang cũ rích chẳng thấy bóng dáng con người, mùi hôi thối của xác động vật, mùi ẩm mốc lâu ngày cứ lất phất quanh mũi khiến cô nôn thốc nôn thốc nôn tháo, và mấy giây sau khi cô nhận ra mình bị trói trên chiếc ghế giữa đêm tối tĩnh mịch, âm u lạnh lẽo, Gia Hân đã không giấu được nỗi sợ hãi hiện hữu trên gương mặt.
Gần như là từ đó đến sáng cô cố tìm cách cởi dây trói nhưng không được, cho đến khi ông mặt trời ban cho chút ánh sáng Gia Hân mới nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh mình.
Rõ ràng đây là một âm mưu giết người có chủ đích mà, bắt cô đến đây để cô chết héo ở chỗ này, còn kẻ bắt cóc cô sẽ sống một cuộc đời ung dung tự tại mà chẳng có ai phát hiện vì hắn sẽ không bao giờ lộ mặt cho cô thấy, giờ cô mới thấm thía câu nói của chị dâu mình 'đề phòng vẫn hơn'
Hai tay hai chân của Hân bị trói chặt vào chiếc ghế, tay bị trói bằng dây thừng, xung quanh ngoài xác động vật còn có rác thải các thứ nhìn chẳng khác nào bãi rác.
Cả một đêm cố gắng giải thoát cho mình đã khiến hai cổ tay của Hân tróc da chảy máu, vừa nhúc nhích một chút thôi là đau đến thấu tận tâm can
Lúc này, Gia Hân phát hiện chiếc điện thoại của mình bị quăng ngay cửa sổ cách chỗ cô đang ngồi chừng 5 mét và chỉ mấy giây sau, một ý nghĩ xuất hiện thoáng qua trong đầu cô khiến hai mắt Gia Hân sáng rỡ, cô cắn răng chịu đựng cơn đau ập đến, dùng hết sức bình sinh mình có làm ngã chiếc ghế và cơ thể của cô bị đập xuống dưới nền gạch, ngay sau giây phút ấy Gia Hân có thêm động lực để cố gắng nhích cơ thể của mình về hướng chiếc điện thoại.
Lúc này cô mới ngỡ ngàng nhận ra kẻ đứng sau chuyện này là ai, nếu không phải là cô ả độc ác gian xảo đấy thì còn ai vào đây nữa, bởi vì chẳng có kẻ xấu nào lại bỏ điện thoại lại hiện trường để con mồi mình nhìn thấy, với lại ai đời bắt cóc mà không để lộ thân phận cơ chứ?
Ở nhà.
Ông Nam bà Lệ cuống cuồng hết cả lên khi cả con gái và con dâu suốt đêm không về. Nghi ngờ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, ông Nam liền đến đồn công an báo án, bởi vì không đủ chứng cứ chứng minh con gái mình bị bắt cóc nên ông Nam đành ra về trong thấp thỏm, còn bà Lệ thì tâm can rối bời như ngồi trên đống lửa.
Bà Lệ gọi điện hết người này đến người kia, những ai quen biết Gia Hân và Xuyến bà đều gọi hết nhưng tin tức về con thì như mò kim đáy bể. Bất lực bà gọi cho Gia Bách nhưng không được.
Ông Nam hoảng quá liền bảo:
– Đâu bà gọi cho thằng Sơn với cái Trinh thử xem, biết đâu bọn nó lại kết nối được thì sao?
Nghe ông nói bà liền làm ngay, thì quả nhiên điện thoại của Sơn đổ chuông, sau mấy hồi chuông reo, Sơn bắt máy:
– Bác gọi con có gì không?
– Con liên lạc được với thằng Bách không?
– Có chuyện gì quan trọng sao bác?
– Vợ và em gái của nó mất tích rồi, bác lo quá.
Nghe Lệ nói, Sơn hớt hải đáp:
– Giờ con và Trinh đang ở Bến Tre, để con liên lạc thứ với anh Bách xem thế nào, giờ anh ấy đang theo tổ chuyên án. Bác báo công an đi.
– Được được, tất cả nhờ con hết nhé.
Cuộc gọi kết thúc, ông Nam một lần nữa lái xe đến đồn công an gần đó báo án, may mắn thay lần này họ vào cuộc nhanh chóng.
Về phần Xuyến, sau khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng bững, ba người đàn ông hôm qua cũng không thấy đâu nữa, rồi bỗng cái mùi bùn xìn ở đâu xộc thẳng vào mũi khiến Xuyến không chịu được và chỉ một giây sau cô phát hiện mình đang ở giữa dòng sông đã cạn gần đáy, hai tay bị trói ở sau lưng, Xuyến thử nhút nhích cái chân một chút thì bàng hoàng cảm nhận được đôi chân của mình bị ghìm xuống bùn bằng một hòn đá rất to, nó lớn tới mức cơ thể cô gần như không thể động đậy hay di chuyển được, thậm chí cổ chân bị trói bởi một sợi dây xích, Xuyến sợ hãi tột độ, thâm tâm của cô lúc này nghĩ ngay đến chồng và không ngừng gọi tên anh, với hy vọng phép màu xảy ra và anh sẽ kịp đến để cứu cô.
– Cứu tôi với, cứu với.
Dù biết bản thân có hét đến khàn giọng cũng chẳng ai nghe nhưng cô vẫn không ngừng nuôi hy vọng dù nó mỏng manh thế nào đi nữa. Qua một hồi la hét chẳng ăn thua, Xuyến đưa mắt nhìn quanh đây một lượt, cái
nơi rừng thiêng nước độc này quả thật chẳng có lấy một bóng người nào, ai sẽ cứu cô đây.
Về phần Sơn và Trinh.
Ngay khi biết chuyện, cả hai lập tức liên lạc với Gia Bách và buổi chiều hôm đó sau một ngày vất vả gian nan không biết mệt Gia Bách cũng đã mở điện thoại lên, định rằng sẽ gọi về cho cô vợ bé nhỏ một cú điện thoại, nhưng rồi cái anh nhìn thấy đầu tiên chính là cả trăm cuộc gọi nhỡ đến từ Trinh, Sơn, ba và mẹ, thậm chí số tin nhắn qua Zalo mà anh nhận được còn nhiều hơn số lần gọi với cùng một câu: "Xuyến với Gia Hân đi mua sắm suốt đêm không về nhà, đã qua 24 giờ rồi, ba mẹ lo quá còn về mau đi."
Câu nói như xét đánh ngang tai khiến cả người Gia Bách lung lay, và giây sau tận sâu trong tiềm thức của anh dấy lên một nỗi bất an không nói thành lời, linh cảm nói cho anh biết nguy hiểm đang đến rất gần đe dọa mạng sống của anh lần Xuyến.
Anh xin cấp trên trở về cứu vợ, thế nhưng dù anh có dùng bao nhiêu lời lẽ để thuyết phục thì vẫn không được chấp thuận.
Sơn và Trinh đang điều tra vụ ám sát Gia Bách nên không tham gia vào chuyên án lần này, nên họ chỉ biết báo tin chứ nước xa không cứu được lửa gần.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!