Buổi sáng ngày hôm sau.
Gia Hân tỉnh dậy trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đầu óc mơ hồ trống rỗng như người mất trí, sau một hồi trí não cô mới trở lại bình thường, cô ngồi bật dậy ngay khi vừa nhớ lại mọi chuyện vừa xảy đến với mình và chị dâu. Lúc này cô mới ngỡ ngàng phát hiện, Anh Dũng đang nắm chặt lấy tay cô không rời, đầu gục xuống giường ngủ thiếp đi.
Gia Hân nhìn anh thất thần mấy giây, thâm tâm dấy lên một nỗi chua xót, cô khẽ thở dài, thầm nghĩ:
– Có cần phải làm như vậy không?
Sau đó cô mạnh dạn lay Dũng dậy, to giọng nói:
– Tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy?
Bất ngờ bị đánh thức, Dũng bật dậy như một cái máy, điều đầu tiên anh nói chính là:
– Em có bị làm sao không? Có đau ở chỗ nào không vậy?
Nhìn anh cuống cuồng lên vì mình, Gia Hân chỉ cảm thấy đầu óc rối bời thêm thôi, bởi vì cô nào có còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những chuyện tình cảm vặt vãnh nữa cơ chứ. Cô gào lên như muốn giải tỏa hết nỗi sợ trong lòng mình:
– Ba mẹ tôi đâu rồi? Chị Xuyến đâu rồi, chị ấy đâu rồi.
Vừa dứt câu, Gia Hân đã không kìm nổi những giọt nước mắt tuôn rơi như thác đổ, lần đầu cô cảm thấy bản thân vô dụng đến mức căm hận chính mình, lòng ngực Gia Hân quặn lên đau đớn như có ai đó xé toạc ra, bởi chính cô là nguồn cơn của mọi chuyện.
Dũng bối rối ra mặt, anh loay hoay một hồi cũng không biết phải an ủi cô gái nhỏ thế nào, lúc này ông Nam bà Lệ ở bên ngoài, nghe tiếng la thất thanh của con thì chạy ào vào bên trong.
Gia Hân nhìn thấy ba mẹ, nước mắt lại rơi nhiều hơn, vài phút sau mấy anh công an cũng có mặt. Đối diện với mấy anh mặt lạnh nghiêm túc, ban đầu Gia Hân có hơi căng thẳng nói năng ấp úng, nhưng sau một hồi nhờ ba mẹ kế bên động viên, cô mới bình tĩnh mà nói ra mọi chuyện.
– Lúc ra khỏi nhà trên người chị Xuyến có đậu xanh, nếu trong bãi đỗ xe có hạt đậu xanh thì chắc chắn là trên người chị ấy rơi ra rồi.
Gia Hân vừa nói xong, những anh công an ngay lập tức rời khỏi bệnh viện tiến hành điều tra. Trước khi đi, họ còn đặc biệt căn dặn:
– Nếu cô có phát hiện điều gì mới thì phải lập tức báo ngay cho chúng tôi.
Nói rồi họ đi rất nhanh, cái mà họ nhắm tới đầu tiên chính là quán ăn đối diện trung tâm thương mại và hầm để xe nơi hai chị em đã bị đánh lén nhưng hiện tại thì em đã bình an trở về còn chị thì bặt vô âm tín.
Sau một hồi phân tích kỹ càng, các anh công an cũng đã phần nào đoán ra được kẻ bắt cóc hai chị em không phải là cùng một người.
Hân đã từng nghi ngờ cái cô tự xưng là vị hôn thê của Anh Dũng liên quan đến vụ án, lại càng thêm có cơ sở. Nếu đúng vậy thì người bắt cóc Xuyến là ai.
Xế chiều.
Mây đen bất ngờ kéo đến, gió thổi mạnh nghiêng ngả những tán cây bên đường, báo hiệu một trận mưa dông lớn sắp diễn ra.
Lúc này, tâm trạng của Gia Bách như đang ngồi trên đống lửa, rồi khi nghe ba mẹ báo tin về tình hình của Hân và Xuyến thì anh đã không còn tâm trí đâu nữa mà tập trung cho chuyên án lần này nữa.
Tiếng chuông điện thoại reo, anh ngay lập tức cầm lên, một số máy lạ hiện lên màn hình khiến Gia Bách có dự cảm bất an, anh cố kìm nén cảm xúc trong lòng mà ấn kết nối.
– Nếu muốn cứu mạng của vợ mày thì phải nhanh lên, kẻo nó hoá thành người thiên cổ.
Một giọng nam trầm khàn văng vẳng bên trong điện thoại, mặc dù không quá gay gắt vẫn khiến người ta liên tưởng đến sự thù địch rõ ràng, không cần phải nghĩ nhiều, người này với anh có lẽ có một mối thâm thù đại hận mà trong quá khứ vẫn chưa giải quyết triệt để.
Gia Bách nghĩ mãi cũng không nghĩ ra người này là người nào.
Bên ngoài mưa rơi như trút nước, cơn mưa lớn khiến anh nhớ đến lần dự báo thời tiết hai hôm trước, phải chăng đây là một dự cảm không lành.
Mấy phút sau, điện thoại của anh lại tiếp tục truyền tới tin nhắn.
Tin nhắn này chẳng có chữ nào cả mà là một đoạn video được chia sẻ lại từ một tài khoản Facebook lạ hoắc.
Khi anh nhìn thấy thì cũng là lúc anh sững sờ nhận ra nhân vật chính trong video chính là Xuyến, cô đang vật lộn với cái nắng oi bức, một vũng sình lầy, bờ môi nứt nẻ khô khốc, nhìn sơ qua anh biết cô đang bị trói.
Gia Bách không chần chừ thêm một giây nào cả, anh lập tức gửi đoạn video này cho cấp trên rồi một mình lái xe trở về thành phố.
Trên đường trở về, anh lại tiếp tục nhận thêm những tin nhắn công kích từ kẻ lạ:
– Ba ngày, không ăn không ngủ mày nghĩ thử coi nó sống nổi không. Chỗ đó thuỷ triều lên xuống thường xuyên, từ tối hôm nay đến chiều ngày mai mày không tới kịp là mực nước dâng lên qua đầu, nó ngủm mày cũng quá vợ.
Tin nhắn khiến Gia Bách nghe như tim mình đang vỡ nát đau đớn vô cùng.
– Xuyến, đợi anh anh sẽ đến cứu em. Nước mắt Gia Bách trực trào rơi, anh cất lên tiếng lòng, thâm tâm cầu mong ông trời thương xót cho cuộc đời của Xuyến.
Tối hôm ấy, Gia Bách về đến Sài Gòn đã 12 giờ đêm, bầu trời mưa vẫn chưa có dấu hiệu giảm, nếu tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc cái con sông đó sẽ đầy thôi, nếu vậy Xuyến phải làm thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!