Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện 30 Ngày Làm Vợ Hờ - Đình Lam

?Tiếp ngày 26.

– Mọi người nhìn kĩ vào, rất có thể bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu đấy để quan sát chúng ta đấy, mục tiêu mà chúng nhắm tới chính là Xuyến.

Cùng lúc này, ba tên đó đã chia. nhau ra ba hướng, một tên chĩa nòng súng vào Xuyến, hai tên còn lại nhắm thẳng vào người của Gia Bách.

– Mọi người chú ý không được lơ là, địa hình ở đây hiểm trở, chúng ta ở ngoài sáng, bọn chúng ở trong tối, chúng ta có thể sẽ bị chúng phục kích bất ngờ.

Khi Gia Bách vừa dứt câu, thì cũng là lúc hai chiếc ghe cách đám lục bình chỉ còn 5 mét.

– Chậm một chút chú ơi.

Gia Bách lên tiếng nhắc nhở ông chú lái tàu. Lúc này, ánh mắt của Gia Bách xoáy sâu vào đám lục bình kia, rồi một linh cảm bất an bất ngờ ập đến trong tích tắc, sống lưng truyền tới một cảm giác lành lạnh khiến tay cầm súng của anh không tự chủ mà giơ lên cao. Mắt nhìn xung quanh với sự cảnh giác cao độ.

Về phần Xuyến, cô không hề hay biết bản thân đã bị bọn chúng phát hiện ra từ đêm qua nên vô tư nghĩ rằng mình đã thoát khỏi ranh giới sinh tử, cũng bởi vì ngâm mình trong dòng nước lạnh giá quá lâu, sức lực của Xuyến chắc cũng chỉ còn trụ lại không bao lâu nữa, hai chân tê cứng không sao nhấc lên nỗi, nói thật từ hôm qua đến giờ, đã rất nhiều lần cô tưởng mình đã buông xuôi trầm mình xuống dòng sông lạnh lẽo ấy, nhưng trong giây phút tuyệt vọng, cô lại nghĩ đến anh, nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc mà mình chưa kịp hưởng thụ, nghĩ đến những đứa con còn chưa kịp đến với thế giới thì Xuyến lại tiếp tục cố gắng, chỉ là không biết đến khi nào cô mới có thể trở về, còn đang mông lung suy nghĩ thì tiếng tàu máy chạy đã vô tình đánh thức giác quan nhạy bén của Xuyến, cô ngóc đầu lên theo bản năng, thì cũng vừa hay hai chiếc xuồng máy từ từ chạy đến, lướt qua Xuyến.

Một gương mặt quen thuộc như khắc sâu vào trong tâm trí của Xuyến khiến cô không kịp nghĩ gì nhiều đã ngay lập tức đứng bật dậy theo bản năng.

– Gia Bách, Gia Bách, em ở đây.

Vừa dứt câu, Xuyến ngỡ ngàng không tin nỗi những hành động bộc phát của mình, rõ ràng một giây trước cô còn mệt muốn chết, thở còn không nổi nữa vậy mà ngay khi nhìn thấy chồng, cô lại có thể nói ra một câu rõ ràng như vậy. Khi đứng trước hoàn cảnh không còn gì để mất như hiện tại cũng giống như khi con người ta tìm thấy ánh sáng nơi địa ngục thì cũng là lúc bản thân được thấp lên ngọn lửa của niềm tin.

“Pằng. Pằng”. Hai tiếng súng bất ngờ vang lên giữa bốn bề lặng thinh, lấn át luôn cả giọng nói của Xuyến.

Ngay khi Gia Bách nhìn thấy Xuyến, anh còn chưa kịp vui mừng thì hai tiếng súng ấy đã đánh thức sự nhạy bén của anh cũng như của Xuyến.

“Pằng” một tiếng súng nữa lại vang lên, cô vội vàng hụp xuống nước theo bản năng, cũng vừa hay biết mình đã bị trúng đạn, vết thương ở vai bắt đầu chảy máu, lẫn trong dòng nước một màu đỏ tươi.

Lúc này, những đồng chí đi cùng anh đã vững chắc tay súng, chiếc xuồng máy quay đầu lại.

“Pằng pằng…” Lại thêm những tiếng súng khác vang lên, lần này lại nhắm vào Gia Bách. Hai bên đấu súng kịch liệt. Gia Bách không chần chừ mà nổ súng khi nhìn thấy tên cầm đầu đang ẩn nấp, viên đạn đi xoẹt qua bờ vai của hắn.

Hai chiếc xuồng máy đã tấp vào bờ cách chỗ Xuyến tầm 10 mét. Tất cả còn chưa kịp bước xuống thì giọng nói hớt hải của một đồng chí lại vang lên:

– Anh Bách ơi, anh bị trúng đạn rồi kìa.

Lúc này, Gia Bách mới

nhìn xuống cơ thể mình, dòng máu đỏ tươi chạy dọc xuống cánh tay anh, đã lường trước được việc này rồi nên anh cũng không quá bất ngờ, một giây sau đó anh đã kịp lao đến chỗ mà Xuyến. Nhìn thấy đầu gục xuống đám lục bình dọc mé sông mà lòng anh đau như cắt.

Bất chấp bản thân đang trúng đạn, anh vẫn cứ vậy mà bước xuống dòng nước lạnh lẽo kia mà bế Xuyến lên ghe. Cơ thể Xuyến lạnh ngắt, nằm xụi lơ trong vòng tay anh, sau mặt giây suy nghĩ, anh mới quyết định:

– Chú đưa cô ấy đến bệnh viện giúp con. Anh nói xong rồi lại quay sang, người đồng đội của mình, cậu đi theo đi.

Lời anh Bách nói là lệnh, dù không muốn ở lại sát cánh cùng đồng đội nhưng anh cũng buộc phải trở về.

Người đồng chí ấy bước xuống ghe, rồi chiếc ghe lao đi hun hút, Gia Bách nhìn theo đến khi mất hút mới thôi.

Anh đã suy nghĩ thật kĩ mới quyết định, ở lại cùng mọi nguoi, bởi vì anh là đội trưởng hơn ai hết việc này lại có liên quan mật thiết đến anh, với lại đây cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận