Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện 30 Ngày Làm Vợ Hờ - Đình Lam

Buổi sáng hôm sau.

Ánh nắng ban mai buổi sớm xuyên qua kẽ lá chiếu vào phòng, cảm nhận được hơi nóng đang phả vào mặt, Gia Bách mở mắt ra nhưng một giây sau liền nheo lại vì bị ánh sáng làm chói mắt, anh toang ngồi dậy mới phát hiện một bên cánh tay của mình bị ai kia làm gối gối đầu, còn chưa biết làm gì tiếp theo thì cánh tay của Xuyến đã vòng qua eo của anh ngủ tiếp.

Dường như cô nhóc này quên mất mình đang ở bệnh viện, cũng quên luôn việc bản thân đang tới kì đèn đỏ, ngủ thẳng cẳng còn tưởng anh là gối ôm mà ôm thoải mái suốt một đêm.

Nhìn cô nhóc ngủ say sưa, sống mũi cao thẳng cùng hàng mi dài cong vút đã thu hút sự chú ý của Gia Bách, anh không phủ nhận Xuyến có hơi đen đúa một chút nhưng bù lại những đường nét trên gương mặt cô vô cùng sắc sảo, từ đôi mắt, sống mũi, bờ môi, mái tóc cộng với gương mặt trái xoan, má lúm đồng tiền, mọi thứ trên gương mặt cô đều rất đẹp không hề thua kém bất kì mỹ nhân showbiz nào. Gia Bách như bị thôi miên bởi nét đẹp tự nhiên của cô không nhịn được mà đưa tay vuốt ve gò má cùng bờ mi cong vút của Xuyến, đến khi bên ngoài có tiếng bước chân anh mới luyến tiếc mà ngừng ngay động tác của mình.

Một cô y tá đi vào, thấy anh cô ấy liền nói:

– Mời người nhà bệnh nhân Hà Gia Bách đi làm thủ tục xuất viện.

Cô y tá vừa dứt câu là dời sự chú ý lên người của Xuyến, thấy vậy Gia Bách buộc miệng nói:

– Chúng tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện ngay đây.

– Anh chị nhanh nhanh dùm em, bệnh nhân khác sắp chuyển lên rồi.

Cô y tá cất giọng hối thúc, Gia Bách chữa cháy bằng một câu khẳng định:

– Chúng tôi sẽ xuống ngay đây.

Trước khi đi cô ý tá còn bồi thêm một câu:

– Anh chị lẹ lẹ dùm em.

Lúc này, Gia Bách lại nhìn xuống cô vợ nhỏ thấy cô vẫn thở đều đặn, dù anh không nỡ đánh thức cũng buộc phải làm cho cô thức.

– Xuyến, dậy mau, dậy màu.

Gia Bách không ngừng lay mạnh bơ vai của Xuyến.

– Để em ngủ chút nữa đi mà?

Gia Bách thở dài bất lực, sau mấy giây suy nghĩ anh cúi xuống ghé sát vào tai cô, quát lớn:

– Ở đây là bệnh viện em đang đi nuôi bệnh đấy, đi làm thủ tục xuất viện thôi, không dậy là một lát người ta khiêng em xuống đấy.

Xuyến ngồi bật dậy, ngơ ngác mấy giây sau đó mới nhìn Gia Bách, cô như điên giật vẻ mặt gấp gáp nói:

– Sáng nay xuất viện vậy mà em quên mất. Đi thôi anh, mình xuống dưới đất làm thủ tục xuất viện.

Xuyến nói xong, toang nhảy xuống giường, nhưng khi vừa nhổm mông lên một chút, cảm giác ươn ướt dinh dính khiến cô tái mặt, ngồi thất thần tại chỗ.

Xuyến nhìn Gia Bách đang xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ mà mắt ươn ướt muốn khóc.

Xuyến nhìn xuống ga giường đang ướt một mảng lớn màu đỏ tươi mà rớt nước mắt.

Lúc này cô thật sự đã khóc rồi, nhìn Gia Bách mỗi lúc một đi xa mà nước mắt Xuyến ngắn dài rơi xuống hai bên má. Cô ngồi thừ trên giường không dám bước xuống dù chỉ là nữa bước. Cô dám chắc, quần của mình hiện giờ đính máu hết trơn rồi, mất mặt, xấu hổ quá, ra đường biết nhìn ai đây, quần cô mặc là quần kaki màu xám tro, nhìn tới nhìn lui sẽ biết ngay.

Gia Bách đi tới thang máy, nhìn ra sau thì chẳng thấy cô vợ nhỏ đâu, anh hớt hải quay trở lại phòng bệnh, vừa bước vào cửa hơi thở dồn dập không kịp nghĩ đã ngước mắt lên, vừa hay Xuyến cũng ngẩng đầu hai ánh mắt giao nhau, Xuyến nhìn thấy anh chồng như nhìn thấy phao cứu sinh ánh mắt từ lo lắng hoảng sợ chuyển sang hy vọng rạng rỡ, Gia Bách thấy Xuyến khóc thì hớt hải chạy đến.

– Sao không đi mà ngồi thừ ra đấy.

Thấy Gia Bách mồ hôi nhễ nhại, lo lắng cho mình Xuyến lại không ngăn được giọt nước mắt mình rơi xuống.

Cổ họng Xuyến nghẹn đắng, muốn nói nhưng rồi lại thôi, cô lắc đầu.

– Bệnh nhân khác sắp lên nhận phòng rồi, em không đi là bị mắng đấy. Đi thôi.

Xuyến nhận ra Gia Bách đối với mình rất kiên nhẫn, anh hầu như không có biểu lộ cảm xúc chán ghét hay bực tức ra bên ngoài cho cô thấy, từ đâu tới cuối đối với cô rất là khoan dung nhẫn nại, dù có đôi khi cô vẫn còn trẻ con lắm.

Anh nắm lấy cổ tay Xuyến kéo cô xuống giường, trong lúc vô tình anh đã nhìn thấy vết máu đỏ tươi in trên ga giường.

Nhìn vẻ mặt bối rối, sợ sệt xấu hổ của Xuyến, anh chỉ biết xoa đầu cô an ủi chứ không nói gì sợ cô vợ nhỏ hay ngại ngùng lại khóc. Dầu gì Xuyến cũng chỉ mới 18 tuổi, chắc là lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên hoảng sợ như vậy, 18 tuổi đầu mắc cỡ cũng là chuyện thường tình.

Gia Bách vội vàng kéo chiếc ga dính máu rồi vứt xuống gầm giường.

Xuyến đứng một bên cứ nắm lấy tay anh không buông, sợ buông ra rồi anh sẽ chạy mất hay sao ấy.

– Không sao rồi.

Anh mỉm cười hiền hoà, xoa đầu Xuyến.

Anh cởi chiếc áo khoác màu đen mình đang mặc ra, choàng vào ngang hông của Xuyến để che bớt phần xấu hổ phía sau đi. Áo khoác của Xuyến màu sáng, bất tiện lắm khi ngồi xe.

Sau khi được anh giải cứu Xuyến mới tự tin mà bước ra ngoài.

Lúc này thời gian đã điểm 8 giờ 30 phút.

Hai vợ chồng son, loay hoay mất cả buổi mới làm xong thủ tục xuất viện.

Xuyến định gọi cho mẹ chồng đến đón những đã bị Gia Bách ngăn lại.

– Giờ này mẹ đang ở công ty rồi, đừng làm phiền bà ấy. Anh với em đi taxi về.

Trên đường trở về nhà, Gia Bách bảo tài xế taxi ngừng xe, Xuyến tưởng anh có chuyện gấp gì thì ra là bước xuống tạp hóa ven đường mua đồ, bởi vì khoảng cách khá xa nên Xuyến không biết anh mua gì, chỉ biết lúc trở lại trên tay anh cầm một cái túi màu đen.

– Em muốn ăn phở. Mua cho Gia Hân, ba, mẹ, bà nội luôn. Tổng cộng 6 tô đấy ạ.

Xuyến nhìn thấy quán Phở Hà Nội thì cái bụng cồn cào muốn ăn, dưới quê món ăn này là món xa xỉ, một tô tới ba bốn chục ngàn, một tháng tới ngày lãnh lương cô mới được ba mẹ mua cho ăn một lần. Lên thành phố rồi, mỗi ngày cô được ăn đồ ăn ngon còn ba mẹ và Đăng Khôi thì ăn uống kham khổ, nghĩ thương họ mà Xuyến ứa nước mắt.

Gia Bách lại một lần nữa bước xuống taxi. Lúc trở vào Xuyến thấy anh xách lỉnh kỉnh đồ ăn, thì ngẩn người nhớ đến bắp tay của anh đang bị thương.

Cô hốt hoảng, mắt nhìn anh lo lắng hỏi:

– Anh có sao không? Em quên mất là anh đang bị thương, còn sai anh mua phở, em xin lỗi.

Xuyến vừa nói vừa đưa tay lên sờ nhẹ vào chỗ đang băng bó.

– Anh không có yếu đuối như vậy đâu.

 

Nhấn Mở Bình Luận