Người này cái gì cũng đạt tiêu chuẩn tìm thư ký của Phong tổng, chỉ là không hề có kinh
nghiệm trong nghề lâu năm như người khác, kèm với cô cũng không có ý định ứng tuyển làm thư ký.
Nhưng mà... số 0 trong tiền lương thư ký riêng của giám đốc đương nhiên sẽ cao hơn nhân viên tài chính. Vì thư ký này là đích thân Phong tổng tuyển chọn, phúc lợi đương nhiên không hề thấp. Nên trước hết Phương Nhiễm ưu ái cho cô qua vòng đã, đợi Phong tổng chọn cô, vậy thì Phương Nhiễm sẽ đàm phán lợi ích cùng Kiều Lệ Doanh sau.
Kiều Lệ Doanh vẫn làm bài hết mình, cô múa bút không ngừng, hiện tại cũng bớt đi phần lo lắng.
Dù sao Kiều Lệ Doanh dùng mười mấy năm trời khổ luyện gian khổ, đối với những bài kiểm tra năng lực này, chẳng thể nào làm khó được cô.
Nhưng cứ đổi diện trò chuyện với người khác thì cô lại cứng đơ cả người, hoàn toàn chẳng
có kinh nghiệm gì cả.
Những công ty trước đây mà Kiều Lệ Doanh xin việc, lúc phỏng vấn, bài kiểm tra năng lực đều vượt qua dễ dàng. Có điều cứ đến đoạn phỏng vấn, trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo
cấp cao thì cô lại run sợ.
Mà lý do cô không vượt qua được đợt phỏng vấn hoàn toàn không phải chỉ có việc cô nói
chuyện không lưu loát, mà là cách ăn mặc của cô.
Kiều Lệ Doanh ban đầu không hiểu, nhưng Dương Ải Mỹ đã nói với cô rằng... làm việc văn
phòng thì không thể ăn mặc theo kiểu như cô được.
Người gì mà suốt ngày quần tây với sơ mi, chẳng bắt mắt ánh nhìn chút nào.
Kiều Lệ Doanh thắc mắc hỏi: “Xin việc cũng cần bắt mắt sao? Tớ ăn mặc lịch sự mà, cũng không phải trông rất quê mùa...?”
“Vấn đề không phải là quê mùa hay không, chỉ là nhìn vào cậu là thấy không có sức
sống.” “Không có sức sống là sao?” Kiều Lệ Doanh vẫn khó hiểu trố mắt nhìn bạn thân. Chỉ thấy Dương Ái Mỹ nhún vai: “Cậu thật là..” “Là sao? Cậu nói rõ hơn đi.”
Thấy Kiều Lệ Doanh không chờ đợi được nữa, Dương Ái Mỹ phì cười, cô đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi của nhỏ bạn mình. “Cậu xem cậu đi, mặc sơ mi kín cổ, quần tây thì dài không lộ được chân."
“Nhưng mặc như thế này lịch sự mà” Kiều Lệ Doanh vẫn không biết chút phong tình nào
mà cãi lại. Dương Ái Mỹ thở dài, không thèm chấp nhất cô bạn thân ngốc nghếch của mình.
“Làm việc trong văn phòng, sếp tổng thường thích những cô nàng có sức sống nha..” Vừa
nói, Dương Ái Mỹ vừa dùng tay cố ý bóp nắn vòng một và vòng ba của Kiều Lệ Doanh. “Ổi!”.
Mặc cho Kiều Lệ Doanh ngại ngùng né sang một bên, Dương Ải Mỹ vẫn dùng vẻ mặt gian
tà mà nói: “Phải hở hở một chút, vậy thì mới thấy sức sống nha. Đến lúc đó sếp nào mà
không mê! Được một phát thì thăng chức mấy hạng cũng chẳng vấn đề, còn về tiền lương á
hả, có khi tăng mãi đếm tiền không kịp nữa thì thôi.”
Kiều Lệ Doanh híp mắt lại nhìn Dương Ái Mỹ đang đứng ở kia tự mình YY, cô sợ rùng cả
mình, vẫn ôm tay che trước ngực.
“Nếu là vậy thì tớ càng phải mặc quần áo chỉnh tề.” “Haiz... thì tùy cậu nha. Rớt phỏng vấn ráng mà chịu đi đó” Dương Ái Mỹ nhe răng cười, đưa tay bóp bóp trong không khí, cố tình trêu chọc Kiều Lệ Doanh đến đỏ cả mặt.
Văn phòng giám đốc, Phong Thế Quân ngả lưng trên ghế làm việc, tỏ vẻ dong lười.
Đầu anh đau như búa bổ, cảm thấy cả người đều không thoải mái. Tổng giám đốc thường phải dự tiệc rượu bàn chuyện làm ăn, mà Phong Thế Quân lại không ham thích loại xã giao không lành mạnh này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!