Vừa về đến Kim gia, Kim Câm Nhi đã lập tức làm ấm lên với Kim phu nhân, trách bà ta tại sao không thông báo trước mà tự ý dãn Tiêu Kiêu đến Lăng gia nhận ba. Kim phu nhân giải thích nhưng Kim Câm Nhi không nghe, còn cho rằng bà ta đang hại mình,
"Câm Nhi, sao con dám ăn nói hỗn láo với mẹ như vậy hả? Mẹ làm gì sai. chứ." Kim phu nhân tức giận quát lớn, bà ta làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con gái mà thôi.
"Không phải con đã nói với mẹ là con tự có cách giải quyết sao. Sao mẹ lại đưa Tiêu Kiều đến đó chứ."
"Nó vốn thuộc về nơi đó thì mẹ phải đưa đến đó thôi. Con xem, Thẩm Ninh đã quay lại rồi, còn không mau đề Tiêu Kiêu vào Lăng gia thì con làm sao có cơ hội được."
"Nhưng mà..."
Kim Câm Nhi cắn môi, cơ hội gì chứ, chỉ sợ sau khi xét nghiệm ADN xong, Lăng Mặc sẽ trực tiếp xuống tay với Kim gia kìa. Ba mà biết chuyện nhất định sẽ không tha cho cô ta.
"Mấy ngày nữa có kết quả xét nghiệm, đến lúc đó con cũng coi như là một nửa thiếu phu nhân Lăng gia rôi." Kim phu nhân ngồi xuống ghế, bắt đầu tưởng tượng những ngày tháng tốt sau này.
"Nhưng... nhưng mà Tiêu Kiêu không phải con của Lăng Mặc." Kim Tâm Nhi cuối cùng vẫn nói ra sự thật, cô ta nắm chặt tay thành năm đầm lí nhí nói.
"Ha ha... Câm Nhi, con đừng nói đùa." Kim phu nhân vẫn cười nói.
"Con không nói đùa."
Kim Cẩm Nhi nhắm mắt nói lớn. Cô ta không nói đùa, ba của Tiêu Kiêu là ai, cô ta thật sự không biết. Vì muốn có được Lăng Mặc nên mới đồ cho anh.
Nụ cười trên môi Kim phu nhân cứng lại rồi biến mất, bà ta từ từ đứng dậy nhìn con gái, không dám tin những lời vừa nghe thấy.
"Con nói lại lần nữa xem nào."
"Mẹ... mẹ, Tiêu Kiêu không phải là con ruột của Lăng Mặc... con..."
Chát.... Kim Câm Nhi còn chưa nói xong đã nhận một bạt tại của mẹ mình. Bà ta run rẩy tức giận nhìn con gái. Chuyện lớn như vậy mà cũng dám lừa bà ta, uống công bà ta luôn nghĩ mình làm như vậy là đúng, bây giờ thì hay rồi, Kim gia chính là vì Tiêu Kiêu mà sắp gặp nạn rồi.
"Mẹ..." Kim Câm Nhi ôm má khóc lóc nhìn mẹ mình.
"Mày hại cả Kim gia rồi. Nếu ba mày biết được, ông ấy sẽ giết chết mày."
"Con không muốn chết... mẹ, cứu con với..."
Kim phu nhân thân thờ ngồi xuống ghê, cố gắng bình tĩnh lại. Cho dù bây giờ có đến Lăng gia nhận lõi, Lăng gia cũng chưa chắc đã bỏ qua, Lăng Mặc sẽ lại càng có cơ hội chèn ép Kim thị. Nhưng nếu để đến lúc có kết quả, Kim gia hay Kim thị đều sẽ không tránh được một kiếp nạn.
Bà ta vậy mà vừa đưa Kim gia vào chõ nguy hiểm.
"Mẹ, con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ phải cứu con." Kim Câm Nhi ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cánh tay mẹ mình, nức nở nói.
Nhìn con gái như vậy, Kim phu nhân võ nhẹ tay cô ta. Chuyện đã đến nước này chỉ còn một cách duy nhất mà thôi.
Trên giường lớn, Thẩm Ninh mặc chiếc váy ngủ màu vàng khoanh chân ngồi suy nghĩ. Lăng gia hôm nay quá nhiệt tình với cô mà cô cũng đón nhận nó
quen biết từ lâu, thêm cả câu nói của Kim Câm Nhi kia nữa, cô ta nói 6 năm trước sang nước ngoài vì không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm của Lăng Mặc và cô. 6 năm trước... cô và anh thật sự đã quen biết nhau sao? Còn có tình cảm nữa. Chẳng lẽ tôi đó Lăng Mặc không hề nhận nhầm người, chỉ là cô không nhớ ra anh là ai sao?
Đầu Thẩm Ninh bỗng nhiên nhói lên đau đớn, cô ôm chặt đầu ngã xuống giường. Đau quá.. tại sao lại đau như vậy...!
"Bảo bối...."
"Bảo bối em có sao không."
Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, Thẩm Ninh mở mắt nhìn, là Lệ Tử Ngôn. Ánh mắt lo lắng của anh ta khiến Thẩm Ninh cảm thấy yêu đuối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!