Bên kia Lệ Tử Ngôn đã bắt đầu thấy hối hận khi quyết định tự mình đọc truyện cho bé con nghe. Anh ta đã đọc đến mức hai mặt sắp không mở nội vậy mà nó vẫn còn tỉnh táo, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ. Lệ Tử Ngôn vừa đọc vừa ngáp, U U thấy vậy thì cười trộm trong lòng. Anh trai của mẹ yêu quá, mới đọc có một nửa quyển tiểu thuyết đã buồn ngủ rồi.
"Bác buồn ngủ rồi hả?"
"Um...."
"Vậy bác năm đây ngủ đi, đề UU đọc cho bác nghe nhé."
"Um..."
Lệ Tử Ngôn mơ mơ màng màng gật đầu, trong tai vang lên giọng đọc non nớt của U U, cuối cùng không chịu được mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. U U nhìn sang, đưa ngón tay đặt trước mũi Lệ Tử Ngôn, thấy hơi thở đều đều thì thở phào nhẹ nhõm. Bé con ngáp dài một cái, đặt quyển sách sang một bên rồi nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh mắt mặt trời chiếu vào phòng ngủ nhỏ. Lệ Tử Ngôn đang say giấc bỗng giật mình mở mắt tỉnh dậy. Anh ta nhìn xung quanh, lại nhìn sang bé con vẫn đang còn ngủ bên cạnh.
"Thực ra cũng đáng yêu đấy chứ."
Khen U U xong, Lệ Tử Ngôn vươn vai đứng dậy đi về nhà. Thấy trong nhà yên tĩnh, đoán chắc em gái còn ngủ. Lệ Tử Ngôn đêm qua ngủ ngon, tâm trạng cực kỳ tốt, vừa vui vẻ ngâm nga bài hát vừa làm vệ sinh cá nhân, xong xuôi liên quay ra làm bữa sáng cho Thẩm Ninh.
"Bảo bối, em dậy r...."
Choang...
Đến khi nhìn thấy người từ trong phòng em gái đi ra, nụ cười trên môi lập tức cứng lại, thìa múc canh trên tay cũng rơi xuống sàn nhà.
"Chào." Lăng Mặc vặn cô đau nhức, thấy Lệ Tử Ngôn đang nhìn mình chăm chăm thì chào một tiếng, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lệ Tử Ngôn đạp vào ghế một cái, anh ta chính thức rút lại lời khen U U vừa rồi. Rõ ràng đây là kế hoạch của hai ba con nhà này mà.
Dám tính kế anh ta, sẽ không có lần sau đâu!
Lăng Mặc đi được một lúc thì Thẩm Ninh mới tỉnh dậy, nhớ lại chuyện đêm qua, hai má cô đỏ lên. Lăng Mặc rốt cuộc là đã nhịn bao lâu, đêm qua giống như sói đói không ngừng đòi hỏi khiến toàn thân cô đều đau nhức.
Tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Ninh mới quay ra dọn dẹp chăn ga. Nhưng khi cô kiểm tra kỹ, lại phát hiện không thấy thứ vốn nên có.
Lăng Mặc mang tâm trạng vô cùng tốt đến Hoàng Đăng, Lâm Triết khó hiểu đi đằng sau. Nghe nói hôm qua dự được Thẩm Ninh về nhà nhưng sắp thành công lại bị Lệ Tử Ngôn chen ngang, vậy mà vẫn có thể vui vẻ như vậy sao?
"Tình hình bên Kim thị thế nào rồi?"
"Lão hộ ly đó hết đường xoay sở rồi, bây giờ chỉ còn có thể mở mắt nhìn tâm huyết cả đời của mình hoặc là rơi vào tay người khác hoặc là phá sản thôi. Kim Nghị này đúng là giỏi thật, sinh được đứa con gái thích gây hoa cho ông ta ha ha ha." Lâm Triết cười nói. Lúc trước chưa ra tay ngay chính là muốn ông ta sống trong lo sợ, tìm đủ mọi cách để cứu vãn lại phát hiện ra hoàn toàn vô vọng. Từ từ phá huỷ đi thứ quan trọng nhất của ông ta sẽ khiến ông ta càng đau khổ hơn.
"Hô phụ sinh khuyên tử." Lăng Mặc nhếch môi cười, chỉ sợ bây giờ Kim Nghị hận Kim Câm Nhi đến thấu xương.
"Chỉ có điều vẫn chưa có tin tức của Kim Câm Nhi."
"Kim Câm Nhi không có bản lĩnh lớn như vậy, trốn được ba thế gia, chắc chắn đằng sau cô ta có người giúp đỡ. Cậu để ý phía sân bay và bến cảng, đừng để cô ta trốn ra nước ngoài."
"Tôi biết rồi."
Lăng Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ kẻ giúp đỡ cô ta lại chính là người của mình thôi.
Trong phòng của Diệp Tử, Thẩm Ninh ôm gối lo lắng tâm sự với cô bạn thân chuyện cô cùng với Lăng Mặc ân ái mà lại không thấy máu. Diệp Tử ôm trán, không biết nên nói như thế nào.
"Thì có phải lần đầu của cậu đâu."
"Cái gì? Vậy là tớ đã đề mất lần đầu vào tay tên khốn nạn nào rồi sao?"
"Diệp Tử, Lăng Mặc biệt chuyện sẽ không ghét bỏ tớ chứ?"
"Liệu anh ấy có cảm thấy tớ rất ghê tởm không?"