Lăng Mặc lúc này mới nở nụ cười lạnh, anh hất tay cô ta ra, định lấy khăn tay để lau đi cảm giác ghê tởm này nhưng bỗng nhớ ra khăn tay duy nhất của mình lúc trước đã đưa cho Thẩm Ninh mất rồi. Những người ở đây đều đang đợi Lăng Mặc lên tiếng, dù sao thì thân là nhân vật chính, anh không thể cứ đứng đó xem kịch được.
"Trở thành vợ tôi? Sinh con cho tôi? Lệ Tiểu Băng, cô có tư cách sao?" Lăng Mặc lạnh nhạt nhìn cô ta.
"Những gì Thẩm Ninh làm được cho anh, em cũng có thể làm được. Lăng Mặc, em là thật lòng yêu anh, thật lòng muốn làm vợ anh." Cô ta tự tin nói.
"Vợ của tôi chỉ có thể là Lệ Thẩm Ninh. Mẹ của các con tôi cũng chỉ có thể là cô ấy. Chúng tôi đã kết hôn và có con với nhau rồi, Lệ Tiểu Băng cô vĩnh viễn không có cơ hội đầu."
"Nhưng chị ấy đã bỏ trốn theo người đàn ông khác rồi..." Lệ Tiểu Băng tức giận hét lên.
"Ai nói tôi bỏ trốn?"
"T...Thẩm Ninh? Không thể nào...rõ ràng là..." Lệ Tiểu Băng trợn mắt ngạc nhiên nhìn Thẩm Ninh đang từ từ bước vào. Trong lòng cô ta bỗng có dự cảm không lành.
"Rõ ràng là cô đã kêu La Thành bắt cóc tôi vậy mà tại sao tôi vẫn có thể đến đây được đúng không? Em gái nuôi?" Thẩm Ninh nghiêng đầu mỉm cười nói.
Tất cả mọi người nghe vậy giống như đều hiểu ra cái gì đó. Lệ phu nhân giống như không tin vào tai mình, là Tiểu Băng hãm hại Tiểu Ninh sao? Là đứa con nuôi bà yêu thương hết mực lại đi hãm hại con gái ruột của bà? Lệ gia chủ thấy vợ mình suy sụp như vậy vội đỡ lấy bà trấn an vài câu.
Lệ Tiểu Băng nắm chặt tay thành nắm đấm, cô ta không biết tại sao La Thành không bắt cóc được Thẩm Ninh nhưng bây giờ mọi chuyện đang đi ngược lại với kế hoạch của cô ta, chỉ có đổ hết mọi tội lỗi cho Thẩm Ninh thì cô ta mới có thể thoát tội.
"Thẩm Ninh, chị bỏ trốn cùng La Thành không được, bây giờ lại quay lại trách em sao? Chắc chị cảm thấy La Thành không so được với Lăng Mặc nên mới lại bỏ rơi anh ta để quay lại đây tiếp tục lễ cưới? Không phải chị nói chị với anh ta đã thề non hẹn biển rồi sao?" Lệ Tiểu Băng lập tức trở mặt, quay ra đổ mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Ninh. Cô ta một bộ dạng uất ức như thể Thẩm Ninh đang bắt nạt cô ta vậy.
"Lệ Tiểu Băng, diễn xuất của cô đúng là quá giỏi rồi, sánh ngang được với ông nội Lăng đấy."
Ông nội Lăng bỗng nhiên bị điểm tên liền có chút xấu hổ mà ho khan hai tiếng. Đứa cháu dâu này cũng thật là, ở bên cạnh Lăng Mặc lâu, cái tốt không học lại học toàn cái xấu. Ngay cả ông mà cũng dám ra trêu chọc, diễn xuất của ông đều là vì mục đích tốt đẹp, đầu thể so sánh với loại người như Lệ Tiểu Băng được.
"Lăng Mặc, lại đây." Thẩm Ninh vẫy tay nhìn anh.
Lăng Mặc nhếch môi, nhấc chân đi đến chỗ cô. Lệ Tiểu Băng muốn đưa tay giữ anh lại nhưng cô ta biết Lăng Mặc nhất định sẽ không nghe theo.
"Nhìn đi Lệ Tiểu Băng, cô lấy đâu tự tin nghĩ rằng có thể thay thế được tôi?" Thẩm Ninh một tay ôm lấy tay anh, một tay nắm lấy tay con gái đứng bên
cạnh.
Nhìn một nhà ba người thân thiết như vậy, trong mắt cô ta hoàn toàn là ghen ghét. Tại sao Thẩm Ninh có được hạnh phúc mà cô ta thì lại không chứ? Cô ta chỉ muốn cưới người mình yêu mà thôi, cô ta không làm gì sai cả.
CDN
"Nhân tiện có tất cả mọi người ở đây. Tôi và Thẩm Ninh đã đăng ký kết hôn được 6 năm, U U cũng là con gái của tôi và cô ấy. Lễ cưới hôm nay là tôi muốn bù đắp cho cô ấy, thực chất chúng tôi đã sớm là vợ chồng rồi." Lăng Mặc bế U U lên, trước mặt tất cả mọi người hôn nhẹ lên môi cô một cái.
U U đưa tay che mặt, papa thật là, ở đây còn có trẻ con nữa đấy. Vợ chồng Lệ gia chủ ngạc nhiên tới nỗi đứng bất động tại chỗ. Lăng Mặc và Thẩm Ninh kết hôn được 6 năm? U U là con gái hai người? Lệ phu nhân tóm lấy cổ áo Lệ Tử Ngôn, bắt anh ta phải giải thích cho rõ. Lệ Tử Ngôn chỉ có thể lấp liếm giải thích qua loa, hoàn toàn không nhắc đến chuyện chính bản thân là người đã xoá toàn bộ tin tức liên quan đến quá khứ của Thẩm Ninh.
"Nói vậy U U chính là cháu ngoại của chúng ta?" Lệ phu nhân khẽ hỏi.
"Chính xác thì là như vậy." Lệ Tử Ngôn gật đầu khẳng định.
"Bảo sao đôi mắt của bé con giống Tiểu Ninh đến như vậy. Lệ Tử Ngôn, con biết rõ mọi chuyện mà không nói với chúng ta, đợi kết thúc lễ cưới xem ta xử lý con như thế nào."
Lệ Tiểu Băng lo lắng nhìn mọi người, không thể đổi tội cho Thẩm Ninh thì chỉ còn cách thuận theo nước mà đẩy thuyền thôi. Nếu không sau này cô ta sống ở Lệ gia sẽ không còn được yên ổn nữa.