Đêm xuống, Nhã Khanh mất ngủ vì sợ hãi. Vừa nhìn thấy Lăng Quân đi vào phòng, cô ta đã bám lấy ông ta nhỏ giọng nói.
"Ông xã, hay mai gia đình chúng ta đi du lịch được không?"
"Ngày mai chẳng phải gấp quá hay sao? Em vội vàng muốn đi như vậy làm gì." Lăng Quân ngồi xuống giường, ánh mắt có chút khác lạ.
"Em...em chỉ là muốn đi đâu đó khuây khoả một chút. Nếu anh ngại Lăng Viên còn phải đi học thì hai chúng ta đi thôi cũng được. Lâu rồi vợ chồng mình cũng không được riêng tư." Nhã Khanh ôm lấy cánh tay Lăng Quân, ấp úng nói. Chỉ cần rời khỏi đây một thời gian, để mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp chưa muộn.
Lăng Quân nghe vậy, trong lòng chỉ thấy chua xót. Ông ta biết rất rõ tình cảm của Nhã Khanh là dành cho ai, trước giờ cô ta chưa từng coi ông ta là chồng. Chỉ có những lúc như thế này, cô ta mới dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy.
"Em hãy đến sở cảnh sát tự thú đi."
"Sao? Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao lại kêu em tự thú?" Nhã Khanh buông tay xuống nhìn ông ta.
Lăng Quân đặt một tập hồ sơ xuống giường, Nhã Khanh run rẩy cầm lên xem. Bên trong đều ghi rõ những việc xấu mà cô ta đã làm. Từ việc đổ tội cho Thẩm Ninh đẩy Lăng Viên đến chuyện hợp tác với Lệ Tiểu Băng để hãm hại Thẩm Ninh.
"Sao...sao anh lại có cái này..." Cô ta sợ hãi ném tập hồ sơ xuống đất, vẻ mặt vô tội nhìn sang Lăng Quân: "Những thứ viết trong đó đều là giả. Ông xã, anh phải tin em. Em không có làm mấy chuyện như vậy."
"Không có? Nhã Khanh, cô tưởng tôi là đồ ngốc sao? Tôi không ngờ cô vì hãm hại Thẩm Ninh mà ngay cả con gái mình cũng xuống tay được. Tôi không thể bao che cho cô nữa, ngày mai cô hãy tự mình đi tự thú đi, như vậy sẽ được giảm án." Lăng Quân lạnh nhạt đứng dậy nhìn cô ta, ánh mắt thoáng qua tia đau lòng.
"Không, em sẽ không tự thủ đâu. Em không muốn ngồi tù. Có chết em cũng không làm như vậy đâu."
"Đừng có cứng đầu nữa. Nếu như cô biết hối hận, sau khi ra tù tôi sẽ đón cô về Lăng gia, để cô tiếp tục làm Lăng phu nhân. Còn nếu không tôi sẽ lập tức đuổi cô khỏi Lăng gia và kiện cô vì tội mưu sát." Lăng Quân lúc này đã hoàn toàn tức giận. Ông ta dứt khoát không để cho Nhã Khanh có đường lui.
Cô ta nắm chặt tay thành nắm, cô ta đứng bật dậy chạy đến bên ngoài ban công. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Quân, Nhã Khanh liền trèo qua lan can nhảy xuống dưới.
"Em nói rồi, có chết em cũng không tự thú đâu."
"Cái gì? Nhã Khanh chết rồi?"
Thẩm Ninh đang ăn sáng, nghe được tin tức này liền không khỏi ngạc nhiên. Mới hôm qua cô ta còn khoẻ mạnh sao qua một đêm đã chết rồi?
"Nghe nói nhảy xuống từ ban công tầng hai." Lăng Mặc lạnh nhạt nói. Nhã Khanh này tội ác khó tha, cứ thế chết như vậy đúng là quá dễ dàng cho cô ta rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!