Trong xe, mặt Lăng Mặc đã đen hơn đít nồi. Thằng nhóc kia vừa nhìn là biết tương lai sẽ trở thành diễn viên. Anh đã chứng kiến hết rồi, ngoài rách đăng quần ra thì nó chẳng hề bị thương ở đâu cả, chỉ khóc để kiếm cớ ôm con gái bảo bối của anh mà thôi.
Khoan đã, đừng nói đứa mặc quần của con gái anh là thằng nhóc đó nhé. Không phải là một bé gái mà là một đứa con trai sao? Đúng là không có liêm sỉ, bảo sao dạo này quần của con gái lại ít dần đi.
Đến Hoàng Đằng, Lăng Mặc vẫn không nhịn được nghi ngờ trong lòng, kêu Lâm Triết nhanh chóng điều tra về thằng nhóc đó. Kết quả lại nằm ngoài dự đoán của anh.
"Mục Ân, 5 tuổi rưỡi. Gia đình bình thường, mẹ vừa mới mất năm ngoái, hiện đang sống cùng với ông nội à. Gia cảnh đúng là sạch sẽ thật đấy."
"Nhưng sao cậu lại muốn điều tra về thằng nhóc này vậy? Chẳng lẽ người nhà nó đắc tội gì với cậu sao?" Lâm Triết hiếu kỳ hỏi.
"Nó muốn đánh cắp bảo bối của tôi."
"Mới 5 tuổi rưỡi đã có ý tưởng lớn như vậy rồi sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhưng rốt cuộc nó định đánh cắp cái gì?" Lâm Triết có chút ngạc nhiên. Người có suy nghĩ không an phận như vậy một là ngại sống quá lâu, hai chính là đầu óc có vấn đề.
"Tôi lấy nhân cách ra đảm bảo sẽ không để thằng nhãi này tiếp cận con gái tôi thêm một lần nào nữa." Lăng Mặc hừng hực khí thế nói.
Nhưng tan làm vừa về đến nhà đã thấy thằng nhóc đó đang ngồi ngay ngắn trên ghế sopha trong phòng khách rồi. Bắt gặp ánh mắt của anh, nó liền nhíu mày không chút sợ sệt nhìn lại nhưng U U vừa xuất hiện, nó lập trở lặt mặt 180 độ trở thành một chú thỏ con vô hại yếu đuối cần được bảo vệ.
"Papa đừng lườm nữa, cậu ấy sẽ sợ đấy."
"Khụ, sao bạn con lại ở đây?" Lăng Mặc ho khan hai tiếng. Thằng nhóc này mà sợ sao? Vừa nãy nó còn dám mắt đối mặt với anh đấy.
"Cậu ấy tên Mục Ân. Hôm nay ông cậu ấy có việc nên con kêu cậu ấy qua nhà mình ăn cơm. Còn có cả bác Lăng Y và cô Diệp Tử nữa đấy." U U nói xong liền quay sang Mục Ân:"Đây là papa tớ."
"Papa." Mục Ân ngượng ngùng cúi đầu:"Cháu gọi nhầm, chú."
"Không sao." Lăng Mặc cười đến đáng sợ. Còn lâu mi mới được gọi ta là papa, thằng nhóc ranh ma.
Lăng Y nghe nói UU chỉ cần vài ngày là có thể thu phục một thằng nhóc thì ghen tị không thôi. Sức hấp dẫn của cô ta lớn như vậy mà vẫn không thu phục được Lệ Tử Ngôn vậy chẳng phải là còn không bằng U U hay sao.
"Chị đừng lo, chắc anh ấy chỉ nói miệng như vậy thôi. Anh trai em làm sao thích đàn ông được." Thẩm Ninh đương nhiên cũng không tin chuyện này.
"Không đâu, mấy hôm trước chị lén đi theo, anh ấy đã đến bar gay đấy."
Lệ Tử Ngôn xoa xoa trán, trên mặt hiện lên tia mệt mỏi hiếm thấy. Anh ta biết Lăng Y sẽ không dễ dàng tin chuyện này, nhất định sẽ lén lút bám theo nên mấy tối nay đều phải đi bar gay để diễn. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hai người đàn ông lớn nhỏ quấn lấy nhau, anh ta đã thấy đau đầu rồi. Cũng không ít người đến gạ gẫm nhưng đều bị sắc mặt của anh ta doạ cho sợ. Chỉ trừ một người duy nhất...
"Lệ tổng, đã đến nơi rồi." thư ký lên tiếng nhắc nhở mới kéo Lệ Tử Ngôn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nhìn toà nhà cao lớn trước mặt, hôm nay lại là một ngày làm việc mệt mỏi, tối lại không được về nhà ngủ mà phải đến bar gay. Lăng Y đúng là sao quả tạ mà.
"Cậu cứ về trước đi, chúng tôi sẽ xem xét hồ sơ của cậu. Có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cậu ngay."
"Cảm ơn."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lệ Tử Ngôn dừng lại nhìn, một người đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn ôm balo đi lướt qua anh ta. Lệ Tử Ngôn đi vào trong phòng, cầm lấy hồ sơ thông tin trên bàn lên xem. Quả thực là cậu ta, vậy mà lại đến đây xin việc.
"Lệ tổng..."
"Người vừa xin việc, sắp xếp cho cậu ta một vị trí thích hợp." Lệ Tử Ngôn đặt hồ sơ xuống, quay người rời đi.
"Vâng."
Trưởng phòng nhân sự nhướng mày cầm hồ sơ lên, chẳng lẽ người này có quan hệ với Lệ tổng nên mới được cân nhắc như vậy? Thư ký cũng là lần đầu tiên thấy Lệ tổng để ý đến một người lạ như vậy nhưng cô ta lại không dám nhiều lời.