Hôm sau, ông nội Lăng cùng Lăng Y và Lăng Thiên đều lần lượt đến thăm cô. Thẩm Ninh thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa khiến Diệp Tử tò mò nhìn theo.
"Cậu đang chờ ai sao?"
"Diệp Tử, là Lăng Mặc cứu tớ sao?"
"Nghe trợ lý Lâm nói thì hình như là một người tên Lệ Tử Ngôn."
"Quả nhiên...."
Thẩm Ninh khẽ nói, hôm đó trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, cô đã nghe thấy giọng nói rất quen thuộc nhưng lại không biết là ai, hoá ra là Lệ Tử Ngôn.
Buổi trưa Lăng Mặc có việc cần giải quyết nên đã rời đi, còn dặn dò cô phải ở trên giường nghỉ ngơi. Thẩm Ninh ảo não, cô cũng không phải thương ở chân mà hết người này đến người khác không cho xuống giường, bác sĩ cũng là nhìn sắc mặt Lăng Mặc mà khám.
Thẩm Ninh ngồi dậy bước xuống giường, vừa mới đứng lên đã ngã xuống, Lệ Tử Ngôn đột nhiên xuất hiện kịp đỡ lấy cô.
"Cẩn thận, em chưa xuống giường một mình được đâu."
"Nghe nói là anh cứu tôi."
"Em không sao là tốt rồi."
"Cảm ơn, tôi sẽ hậu tạ đàng hoàng."
"Không cần, chỉ cần em khoẻ mạnh trở lại là được."
Cô nhìn anh ta, càng nhìn càng cảm thấy lạ. Trước giờ cũng chỉ có Lăng Mặc và Diệp Tử mới quan tâm cô đến như vậy. Lệ Tử Ngôn này tốt với cô như vậy, không phải là đã thích cô rồi đấy chứ?
"Khụ...."biết đã lỡ lời, Lệ Tử Ngôn ho khan một tiếng, cố tỏ ra bình thường. Anh ta quên mất cô hoàn toàn không biết sự thật, bây giờ hai người chỉ là quan hệ hàng xóm mà thôi.
Năm đó khi Lệ Tử Ngôn 7 tuổi, mẹ anh ta sinh một bé gái nhưng còn chưa đưa được về nhà thì đã mất tích. Mẹ vì chuyện này mà đau buồn những 5 năm, ba vì mẹ quyết định nhận nuôi một đứa bé gái 5 tuổi cũng chính là Lệ Tiểu Băng bây giờ, sau đó cả gia đình họ chuyển sang nước ngoài sinh sống.
Hạ gia lúc này lại ồn ào, tiếng đập vỡ không ngừng phát ra từ phòng khách. Hạ gia chủ vừa nhận được tin tập đoàn Lệ thị đã phong sát Hạ thị, giá cổ phiếu liên tục bị giảm khiến Hạ gia chủ tức đến run người, nếu cứ tiếp tục như vậy, Hạ thị chỉ còn nước phá sản mà thôi. Bình thường ông ta luôn luôn cẩn trọng, vậy mà giờ lại bị chèn ép khắp nơi, một đường lui cũng không có.
Hạ Yên Chi vừa nghe Thẩm Ninh còn sống liền biết kế hoạch đã thất bại, thậm chí còn làm liên luỵ đến Hạ thị. Cô ta sợ hãi không dám ra ngoài, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bất an. Thẩm Ninh chỉ là một đứa mồ côi không ba không mẹ, sao lại có thể khiến Lệ thị ra mặt giúp đỡ như vậy?
"Ba, thật sự không còn cách nào khác sao? Chúng ta có thể nhờ những tập đoàn khác giúp mà."
"Đó là Lệ thị đấy. Lần trước là Hoàng Đằng, chúng ta đã mất nhiều hợp đồng rồi, bây giờ làm gì có ai dám đứng ra đối đầu với cả hai tập đoàn đó." Hạ gia chủ nắm chặt tay tức giận.
Tâm huyết cả đời của ông ta đều đổ hết vào Hạ thị, cố gắng bao năm đến nay mới có chút danh tiếng, vậy mà chỉ mới một ngày đã sắp phá sản, sao ông ta có thể chịu được.
"Mà Lục Vũ đâu, sao dạo này không thấy nó về nhà vậy?"
Hạ Yên Chi cắn nhẹ môi, Lục Vũ vẫn để trong lòng chuyện cãi nhau lần trước, đã sớm tránh mặt cô ta rồi.
"Hạ tổng, không hay rồi. Cổ phiền của chúng ta đã giảm đến không kiểm soát được rồi. Cứ như vậy chưa đến 3 ngày, Hạ thị sẽ phá sản mất." thư ký từ bên ngoài chạy vào, vừa sợ vừa nói.
Hạ gia chủ nghe xong tức đến ngất đi, Hạ gia nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
Ngược lại Lục Vũ lại tỏ ra rất thờ ơ. Anh ta sớm đã chuẩn bị sẵn đường lui cho bản thân. Làm ở Hạ thị lâu như vậy, cũng tích cóp được chút ít để mở một công ty riêng. Sau này Hạ thị không còn, anh ta cũng có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu, không cần phải xem sắc mặt của đám người đó mà sống nữa.
"Hạ tổng, bên ngân hàng đều đến đòi tiền, chúng ta không có nhiều tiền như vậy để trả nợ."
"Chết tiệt. Không biết kẻ nào hại Hạ gia đến bước đường này..."
"Ba, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Hạ Yên Chi bám lấy tay ba mình lo lắng nói.
"Đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể tìm Thẩm Ninh cầu xin con bé giúp đỡ thôi. Có Lăng Mặc ra mặt, may ra...." Hạ gia chủ tính đi tính lại, cũng thấy chỉ còn duy nhất cách này.
"Ba, chúng ta đã cắt đứt quan hệ với Thẩm Ninh rồi, sao cô ta có thể giúp chúng ta chứ? Hơn nữa.... như vậy chẳng phải vứt hết mặt mũi Hạ gia đi sao?"
"Dù có phải quỳ xuống cầu xin thì chúng ta vẫn phải làm. Hạ thị là tâm huyết cả đời của ba, ba không cho phép chuyện phá sản này xảy ra."
Hạ Yên Chi sợ hãi lắc đầu. Nếu đi gặp Thẩm Ninh vậy chẳng khác nào tự giao nộp mình. Cô ta hại Thẩm Ninh bị thương nặng như vậy, Lăng Mặc chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
"Ba, ba suy nghĩ lại đi, thật sự không còn cách nào cứu vãn hay sao?"
"Hết cách rồi. Ngày mai chúng ta sẽ đến tìm con bé."
Lúc này Lệ Tử Ngôn đang ngồi suy ngẫm về chuyện của Thẩm Ninh, không biết khi nào là thời điểm tốt để đem cô về giới thiệu với mọi người.
"Lệ thiếu."
"Cô đã khỏe hơn chưa?"
"Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, hôm nay là có thể xuất viện được rồi."
"Ở lại thêm vài ngày nữa rồi hãy về nhà, lương của cô cũng không có bị trừ đâu."
Lệ Tử Ngôn nói xong liền nhận được tin nhắn, anh ta nhíu mày đọc, Hạ gia đúng là mặt dày, đã làm biết bao việc tổn thương đến Thẩm Ninh còn muốn đến nhờ cô giúp?
"Đã đến giờ bôi thuốc rồi." một y tá bước vào nói.
Đi ra ngoài hành lang, Lệ Tử Ngôn vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ đến thất thần. Lúc anh ta nhận ra thì bản thân đã đứng trước cửa phòng của cô. Lệ Tử Ngôn định gõ cửa, tay đưa đến giữa không trung lại nghe thấy tiếng cười của cô thì dừng lại quay người rời đi.
Một màn này Lăng Y đã nhìn thấy. Cô ta ở đây còn nhiều hơn ở nhà, dù thư ký anh ta có bị thương thì cũng không cần đến mức ngày ngày quanh quẩn ở đây. Thậm chí Lăng Y không ít lần thấy Lệ Tử Ngôn thất thần đứng trước cửa phòng của Thẩm Ninh, ánh mắt anh ta tràn ngập suy tư.
"Thẩm Ninh." Lăng Y đẩy cửa bước vào.
"Nay chị không có ca bệnh nào sao?"
Lăng Y cũng thỉnh thoảng đến thăm cô nhưng chưa nói được hai câu đã bị gọi đi khám bệnh.
"Ca bệnh thì lúc nào cũng có nhưng bác sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi chứ. Em chỉ cần hồi phục tốt như hiện tại thì sang tuần là có thể xuất viện rồi."
"Vậy tốt quá, Lăng Mặc không cho em xuống giường, chân em sắp không có cảm giác nữa rồi."
"Đây là lần đầu chị thấy Lăng Mặc quan tâm tới một người như vậy đấy."
Thẩm Ninh đỏ mặt, đúng là từ khi bị thương nặng, anh luôn quan tâm chiều chuộng cô hơn, Thẩm Ninh cũng đã quen với việc này, càng ngày càng ỷ lại vào anh.
"Thẩm Ninh. Em rất thân với Lệ Tử Ngôn sao?"
"Sao vậy?"
"Chị thấy anh ta hình như rất quan tâm đến em."
"Thân cũng không thân, anh ta là hàng xóm đối diện nhà em."
"Ra vậy."
Lăng Y mím môi gật đầu, dặn dò cô vài câu rồi rời đi. Ánh mắt Lệ Tử Ngôn nhìn Thẩm Ninh có gì đó rất không đúng, cảm giác giống như.... Lăng Y rùng mình một cái, có lẽ cô ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Lăng Mặc hoàn hảo như vậy, sao có thể thua anh ta được.