Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt đứng nhìn, bảo vệ của quán bar đứng sau anh ta không động đậy. Chẳng ai dám lên tiếng nói đỡ, trưởng phòng bình thường
bệnh viện được người người ngưỡng mộ, nay lại chật vật bò ra ngoài trước mặt bao người.
"Tôi không muốn thấy loại người này xuất hiện ở đây một lần nào nữa."
Nói xong Lệ Tử Ngôn kéo Lăng Y bên cạnh lên xe rời đi. Lăng Y vừa say vừa mệt, cô ta dựa vào vào vai Lệ Tử Ngôn, cảm giác an toàn anh ta mang lại khiến Lăng Y yên tâm chìm vào giấc ngủ.
"Aaaaaaaaaa...."
Hôm sau Lăng Y vừa tỉnh lại đã thấy quần áo bị vứt đây trên sàn, đồ trên người cũng đã bị thay thì hét lớn. Lục lại trí nhớ hôm qua, hai má cô ta lập tức đỏ lên, Lệ Tử Ngôn vậy mà lại lợi dụng lúc cô ta say mà đưa cô ta về nhà giở trò đồi bại.
"Cô hét đủ chưa?" Lệ Tử Ngôn nhíu mày mở cửa đi vào.
"Anh... anh... anh..." Lăng Y chỉ tay về phía Lệ Tử Ngôn lắp bắp nói.
"Say rượu xong thành nói lặp luôn à?" Lệ Tử Ngôn không để ý đến Lăng Y, quay người ra ngoài.
Lăng Y vội vàng thay đồ, vừa mở cửa ra ngoài đã thấy Lệ Tử Ngôn mặc tạp dề đứng bếp nấu ăn. Lăng Y ngây người nhìn, trong đầu lại hiện lên cảnh hôm qua anh ta cứu mình.
"Ăn xong rồi về nhà đi." Lệ Tử Ngôn đặt bát mì xuống bàn, cũng không quên đuôi người.
Nhìn bát mì ngon lành trên bàn, bụng Lăng Y không kiểm soát được mà kêu lên. Cô ta cũng không ngại ngùng nữa mà ngồi xuống ăn. Tay nghề của Lệ Tử Ngôn đúng là không tệ, còn ngon hơn cả Lăng Thiên làm.
"Tôi qua..."
"ực... khụ khụ..."
Nghe Lệ Tử Ngôn nhắc đến tối qua, Lăng Y liền bị nghẹn. Cô ta sợ phải nghe thấy điều tồi tệ, tối qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì hay là cô trong lúc say đã đắc tội gì anh ta rồi.
"Tôi qua cô nôn ra người, là Thâm Ninh thay đồ cho cô."
"Thâm Ninh? Vậy chỗ này là?"
"Chung cư An Nhiên."
Lăng Y nuốt miếng mì xuống bụng, lúc này mới nhớ ra Thâm Ninh với Lệ Tử Ngôn vốn là hàng xóm.
Lệ Tử Ngôn nghe thấy chuông cửa liên đi ra mở. Một phút sau Thâm Ninh đã ngó đầu vào trong cười với Lăng Y.
"Chị tỉnh rồi à?"
Theo sau Thâm Ninh là Lăng Mặc. Lăng Y nhìn mọi người đứng đông đủ trong nhà thì đến mì cũng không nuột nồi. Đợi đến khi rời khỏi nhà Lệ Tử Ngôn, Lăng Y mới đến gần Lăng Mặc nói nhỏ với anh.
"Sao em không đề chị ngủ ở nhà em mà lại..."
"Em không bị được chị."
Lăng Y lặng người. Cô ta mà nặng sao? Biết bao người vì body của cô ta mà mê mệt không thôi vậy mà thân là em trai lại nói cô ta nặng.
"Tại sao chứ? Cân nặng của chị chỉ ngang Thấm Ninh thôi."
"Tay của em chỉ bệ được vợ em."
Lăng Y đứng ngây ngốc tại chỗ. Sao cô ta không biết em trai lạnh lùng vô tình này của mình lại là kiểu thê nô nhỉ?
Đến bệnh viện, Lăng Y mới biết trưởng khoa đã bị đuổi việc, thậm chí còn không có bệnh viện nào dám nhận anh ta vào làm. Lăng Y cũng không cảm thấy thương xót, anh ta như vậy chính là đáng đời, Lăng Y cô ta dù sao cũng là người Lăng gia vậy mà anh ta dám làm như vậy.
Mấy hôm sau, Lăng Y chần chừ nhìn điện thoại, cô ta đã xin số từ Thâm Ninh, muốn gọi điện cho Lệ Tử Ngôn để cảm ơn nhưng lại ngại không dám. Chỉ cần ấn nút là có thể gọi nhưng vẫn không làm được.
"Bác sĩ Lăng."
"Á... ấn gọi mất rồi." Lăng Y ảo não nhìn y tá vừa rồi.
Nhưng đợi mãi vẫn không có ai bắt máy, Lăng Y thở dài một tiếng, suy nghĩ có lẽ là số lạ nên anh ta mới không nghe máy.
Nhà hàng sang trọng, Thâm Ninh híp mặt cười nhìn Lăng Mặc. Hôm nay anh lại chủ động dãn cô đi ăn khiến Thâm Ninh rất vui.
"Em cười ngây ngốc gì vậy?"
"Không có, sao anh lại dãn em đi ăn vậy?"
Lăng Mặc không trả lời. Mấy ngày nay Cô Tinh Trân kia liên tục gọi điện làm phiền Thâm Ninh khiến anh rất không vui nhưng cô lại cứ vui vẻ nói chuyện với người ta. Anh dãn cô đi ăn để lấy sức mau chóng quên cái người đáng ghét kia đi.
"Lệ Tử Ngôn." Lăng Y vừa đến liền bắt gặp Lệ Tử Ngôn đang định vào trong nhà hàng, cô ta vội vàng gọi lại.
Lệ Tử Ngôn giả như không nghe thấy nhưng Lăng Y đã chạy đến trước mặt anh ta.
"Lệ Tử Ngôn, tôi gọi cho anh nhưng không được. Nếu gặp nhau ở đây rồi thì để tôi mời anh ăn coi như cảm ơn anh hôm đó đã giúp tôi."
"Tôi vừa