Thẩm Ninh cúi đầu không nói. Bình thường mỗi lần cô mang cơm đến, anh đều cười rất vui, vậy mà bây giờ lại nói như vậy.
"Lăng Mặc, không phải hôm trước cậu nói nhớ cơm trưa của Thẩm Ninh sao? Bây giờ có rồi lại lo lắng cho cô ấy hả?" Lâm Triết cũng biết Lăng Mặc đang giận dỗi với Thẩm Ninh bèn lên tiếng giải hoà.
"Im lặng ăn cơm của cậu đi."
Lâm Triết hờn dỗi, anh ta còn phải ăn cơm hộp đây này, được Vợ nấu cho ăn còn kiêu hả?
Lăng Mặc quả nhiên là người khác biệt, không giận vợ thì thôi, đã giận là vô cùng lâu. Thẩm Ninh cảm thấy tủi thân, cũng không dỗ dành anh nữa càng khiến Lăng Mặc thêm khó chịu.
Một người không biết tại sao bị giận, một người giận mà không thể phát tiết. Kết quả đã qua 3 tuần, cả hai vẫn chưa thể làm hoà. Lăng Mặc đã quen ôm cô ngủ mỗi đêm, sau khi ra ngủ riêng liên không thể ngủ được. Đêm nào cũng mở mắt nhìn trần nhà, muốn qua phòng ôm cô, nghĩ đến cô đề Cô Tinh Trần hôn bụng thì lại kiềm chế không qua nữa.
"Lăng Mặc, có phải dạo này cậu ngủ không ngon không? Mắt có quầng thâm rồi kìa." Lâm Triết lên tiếng hỏi thăm.
"....." Lăng Mặc không để ý đến anh ta, tiếp tục làm việc.
"Cậu với Thẩm Ninh giận nhau lâu như vậy vẫn chưa chịu làm hoà sao? Cô Tinh Trần đó chẳng qua chỉ là bạn của cô ấy mà thôi, cậu cần gì phải giận lâu như vậy."
"Nếu như cậu ta coi Thẩm Ninh là bạn thì đã không làm vậy rồi."
"Cũng đúng..."
Lâm Triết suy nghĩ cảm thấy lời Lăng Mặc nói cũng không hẳn là sai. Nghe nói hai người họ còn đeo một cặp vòng tay giống nhau, nếu nói Cô Tinh Trần chỉ coi Thẩm Ninh là bạn thì cũng không ai tin.
Lúc này Thẩm Ninh cũng đang than vãn với Diệp Tử. Cô không hiệu bản thân đã làm gì khiến anh lạnh lùng với cô như vậy. Ngày nào cũng gặp nhau ở nhà nhưng anh chẳng còn áp mặt lên bụng cô thì thầm như trước nữa.
"Cậu có chắc là bản thân không làm gì sai không?"
"Đương nhiên. Từ sau bữa tiệc sinh nhật đó, anh ấy liền thay đổi tính cách. Cậu xem, cả ngày hờn dối giống một đứa con nít." Thẩm Ninh không vui nói.
"Lăng Mặc không ấu trĩ như vậy chứ. Tiêu Ninh Ninh, đó là sinh nhật ba của người tên Cô Tinh Trần đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng vậy thì sao chứ?"
"Có lẽ là ghen rồi."
"Ghen? Tớ với Tiêu Trân là trong sáng, có làm gì đâu mà anh ấy ghen chứ." cô thản nhiên nói, cảm thấy bản thân rất vô tội.
Diệp Tử nghe xong dở khóc dở cười. Cứ như vậy bao giờ mới có thể hoà giải chứ.
Sáng sớm, Thẩm Ninh có ý đến trung tâm thương mại mua đồ tặng cho anh để làm hoà. Cô vừa đi vừa ngăm, cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ ưng ý. Nếu Lăng Mặc mặc lên, nhất định sẽ rất đẹp.
"Tiêu Ninh?" giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.
"Tiêu Trần? Sao anh lại ở đây?"
"Anh đến đây mua chút đô. Thấy bóng lưng giống em, không ngờ lại là em thật."
Thẩm Ninh mỉm cười, Cô Tinh Trần ngỏ ý muốn mời cô đến quán cafe trò chuyện, Thẩm Ninh liên gật đầu đồng ý.
Hai người đến một quán cafe gần đó, Thẩm Ninh mang thai nên chỉ gọi một cốc sữa nóng. Cô Tinh Trần thấy cô suy nghĩ chu đáo cho đứa nhỏ như vậy cười nói.
"Em càng ngày càng giống một người mẹ rồi đấy."
"Em cũng phải trưởng thành chủ, đầu thế cứ mãi giống như ngày trước được."
Cô Tinh Trần cười cười. Thẩm Ninh ngày