Quả nhiên vừa nghe vậy, sắc mặt của ba người đã thay đổi. Ông nội Lăng mặc dù không ưa gì Nhã Khanh nhưng Lăng Viên dù sao cũng là máu mủ của Lăng gia, nói thế nào cũng không bỏ qua được. Nhưng ông lại tin tưởng Thẩm Ninh vô điều kiện, một cô gái tốt như vậy, sẵn sàng cứu ông khỏi đám côn đồ thì sao lại có thể ra tay với trẻ con.
"Lăng Y, con qua khám cho Lăng Viên thử xem."
"Da...."
"Không cần."
Nhã Khanh vội lên tiếng ngăn lại. Cô ta lo sợ Lăng Y sẽ thấy vết nhéo trên người Lăng Viên.
"Bác sĩ đã khám rồi, chỉ là bị sặc nước một chút."
"Vậy sao? Nếu đã không có vấn đề gì thì cô chăm sóc con bé cho kỹ."
"Vâng."
Ông nội Lăng thâm ý liếc Nhã Khanh một cái rồi xoay người ra ngoài. Lăng Y cùng Lăng Thiên cũng không định nán lại ở đây, thấy ông nội rời đi cũng đi theo.
"Ông nội, thật sự là chị dâu đây Lăng Viên sao?"
"Hổ dữ còn không ăn thịt con, cô ta căn bản không bằng cả con vật."
Thẩm Ninh về đến nhà liền nhốt bản thân trong phòng không chịu ra. Lăng Mặc đứng trước cửa phòng cô, tay đưa lên muốn gõ cửa lại do dự dừng giữa không trung. Anh thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn buông tay xuống sang phòng khác ngủ.
Đã 1 tháng từ khi hai người chiến tranh lạnh, Lăng Mặc luôn ngủ ở phòng trống còn lại. Trước khi cứ nghĩ sau khi ngủ chung cùng cô rôi, phòng này sẽ không cần dùng nữa, không ngờ bây giờ lại phải dùng đến.
Trong phòng Thẩm Ninh chỉ biết lặng lẽ chảy nước mắt. Cô xoa nhẹ lên bụng mình, thấy bé con đạp nhẹ vào tay cô, trái tim cô càng cảm thấy đau đớn. Lăng Mặc về đến nhà cũng không tìm cô dỗ dành, rõ ràng là không tin tưởng cô vô tội.
"Lăng Mặc, chuyện hôm qua vẫn chưa tra ra được là ai làm sao? Thẩm Ninh nhất định không phải người hại Lăng Viên đâu." Lâm Triết nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lăng Mặc liên khẽ nói.
"Tôi biết."
"Vậy tại sao cậu còn giận cô ấy?"
"Vì cô ấy không chịu giải thích. Cho dù tôi tin tưởng cô ấy nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.".
Từ hôm qua đến giờ, cô vẫn chẳng chịu ra khỏi phòng giải thích chuyện đó với anh. Cũng giống như lúc cô cùng Cô Tinh Trần gặp riêng ở vườn hoa, cô cũng giấu anh không chịu nói. Lăng Mặc vừa đau vừa giận, lại không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mà lạnh nhạt với cô, chỉ để chờ một câu giải thích của Thẩm Ninh.
"Sắp tới còn phải sang nước ngoài bàn chuyện hợp đồng, cậu vẫn không định hạ mình làm hòa trước sao?" Lâm Triệt nhíu mày nói.
"Không cần cậu quản nhiều như vậy."
Lâm Triết im lặng nhìn Lăng Mặc. Anh ta thật sự là lo lắng cho Thẩm Ninh, lo lắng cho tình cảm của hai người họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!