"UU mới 7 tháng, lẽ thôi nôi là tròn 1 tuổi mới làm mà." Lăng Thiên nhíu mày nói.
"Chúng ta làm trước cho con bé cũng được, xem xem tương lai nó sẽ làm gì."
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy cũng có lý. Bọn họ cũng tò mò muốn biết tương lai UU sẽ làm gì. Ông nội Lăng sai người chuẩn bị đồ vật cho bé con chọn. Đến khi nhìn đến những món đồ được đặt trên thảm, Lăng Y không khỏi ngao ngán.
"Kim cương, pha lê, tiền,... mấy thứ này có thể đoán được ra gì sao? Cho dù con bé có chọn cái nào, tương lai cũng là tỷ phú rồi." Lăng Y thở dài nói.
Ông nội tăng cười hà hà, cho người đối lại. Lăng Y đề vào một ống nghe đồ chơi, Lăng Thiên thấy vậy cũng đề vào một chiếc micro, nêu U U chọn nó, sau này nhất định sẽ theo nghệ thuật giống anh ta. Ông nội Lăng và Lăng Mặc cũng lần lượt để vào trong món đồ của mình.
Bảo mẫu bê UU đặt xuống, để tự bé con bò đến tấm thảm chọn đồ. Mọi người háo hức nhìn theo, không biết U U sẽ chọn món đồ nào.
UU nhìn một lượt, cuối cùng cầm lấy một món đồ bên tay trái lên cười thích thú.
"Bút? Sau này làm nhà văn sao?" Lăng Thiên lên tiếng hỏi.
"Chiếc bút này nhìn hơi quen" Lâm Triệt híp mắt nhìn kỹ, lúc sau liền liền la lên: "Đây là bút chuyên ký hợp đồng của Lăng Mặc mà."
Mọi người quay sang nhìn anh, chỉ thấy Lăng Mặc cười cười bế con gái lên, cưng chiều thơm một cái.
"Sau này con bé sẽ là người thừa kế Lăng gia."
Một câu nói này cũng đủ để mọi người hiểu ra, tương lai của UU sau này còn tươi đẹp hơn nữa. Nhã Khanh đứng một bên đương nhiên không tin, sao có thể vì một câu nói của Lăng Mặc, Lăng UU lại có thể thừa kế cả một gia tộc lớn như vậy chứ?
"Ở đây còn có một tập hồ sơ này." Lăng Thiên tò mò cầm lên. Vừa mở ra, anh ta đã câm lặng không nói lên lời.
"Đây là... đây là giấy chuyển nhượng cổ phần Lăng thị cho UU?"
Ai nấy nghe xong đều trợn mắt ngạc nhiên. Ông nội Lăng đúng là hào phóng, lần đầu ra tay đã chuyển nhượng cổ phần Lăng thị cho chắt nội. Nhã Khanh nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nhìn UU. Lăng Viên cũng là cháu của ông nhưng chưa bao giờ thấy ông ra tay hào phóng như vậy.
Lăng Mặc nhếch môi cười, trước sau UU cũng sẽ thay anh thừa kế Lăng gia, chút cổ phần nhỏ này sớm muộn cũng là của con bé.
Sau khi Lăng U U chào đời, bé con lập tức trở thành bảo bối của Lăng gia. Tất cả mọi người trong Lăng gia đều yêu thích U U, cái gì cũng ưu tiên cho bé con trước. Điều này khiến Nhã Khanh vốn đã khó chịu lại càng ghét bé con hơn. Cô ta nhiều lần suy nghĩ cách ra tay diệt trừ hậu hoa nhưng Lăng Mặc như đã có tính toán trước, khắp phòng UU đều là camera không góc chết, lại thêm người hầu đều được đổi thành người của anh khiến Nhã Khanh không thể ra tay được, chỉ có thể ôm hận trong lòng.
"Aaaa... cô chủ nhỏ biết nói rồi." Một tiếng hét vang lên, mọi người lập tức có mặt ở phòng U
UU cũng đã được 1 tuôi, cũng đã bắt đầu tập nói. Lăng Mặc đợi mãi cuối cùng cũng đến ngày này, câu đầu tiên nói ra chắc chắn là gọi anh.
"UU, mau gọi papa đi."
"UU, gọi papa đi con."
"UU...."
"Mama...."
Phì, Lăng Thiên nghe xong lập tức mở miệng cười lớn, mọi người xung quanh cũng cố gắng nhịn cười nhìn Lăng Mặc. Anh là người sớm tối bên con gái, vậy mà câu đầu tiên nó gọi lại là
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!