"Lăng... Lăng Mặc..."
Cô giáo vội chạy đến gỡ tay mẹ Tiểu Bảo ra khỏi tay UU. Lăng Mặc lạnh lùng hất tay cô ta ra, đi đến xem xét vết thương của con gái. Thấy trên tay bé con hắn một vệt màu đỏ thì vô cùng tức giận. 10 năm tù là quá nhẹ cho người phụ nữ này.
"Lăng Mặc... không tiên sinh... tiên sinh, vừa nãy là do tôi nhất thời hồ đo suy nghĩ không thông nên mới như vậy chứ tôi không hề có ý định đánh con gái anh đâu. Tôi... tôi..."
Nhìn thấy người tới là Lăng Mặc, mẹ Tiểu Bảo sợ tới mức run rẩy quỳ sụp xuống ấp úng nói. Bình thường giờ này không phải giờ đón trẻ, sao Lăng Mặc lại tới đúng lúc này chứ? Cô ta đã căn đúng thời gian như vậy, vẫn không thể tránh được ý trời.
Xoa nhẹ vết thương trên tay con gái, Lăng Mặc đau lòng bế UU lên. Anh nhìn xuống cô ta đang không ngừng biện giải cho mình, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng người cô ta.
Vừa định nói, Lăng Mặc liền cảm nhận được cơ thể đang dần hô hấp khó khăn, lúc này anh mới để ý vừa nãy anh đã chạm vào tay vào cô ta, bệnh dị ứng đang dần phát tác.
Lăng Mặc nén cảm giác khó chịu lại, bế UU đi ra xe. Mẹ Tiểu Bảo vừa muốn níu anh lại liền bị hai bảo vệ giữ chặt, cô ta không hiểu sao lần này anh lại không nói gì nhưng trong lòng bỗng có dự cảm không lành.
"Papa."
"UU... gọi cho Lâm Triết... mang thuốc đến...."
UU cũng biết Lăng Mặc đang rất khó chịu, nó ngay lập tức lấy điện thoại của anh gọi cho Lâm Triết.
"Papa... papa...."
Lúc Lâm Triết chạy đến nơi, mặt Lăng Mặc đã đỏ lên vì phát sốt và khó thở, trán ướt đẫm mồ hôi, cả cơ thể đều nổi lên mẩn đỏ trông vô cùng đáng sợ. UU ngồi ở một bên khóc đến cạn nước nước, đây là lần đầu tiên nó thấy Lăng Mặc bị như vậy, nó lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể lo lắng rồi khóc.
Lâm Triết vội vàng tiêm thuốc cho Lăng Mặc, mặc dù vậy anh vẫn rơi vào hôn mê.
UU ngồi ở bên cạnh giường của anh chưa từng rời đi, đôi mắt to tròn đã sưng lên vì khóc. Từ lúc có ý thức đến giờ, nó ghét nhất là khóc, nhưng hôm nay lại vì Lăng Mặc mà khóc đến đáng thương. Lâm Từ cũng từ bên Lăng Thiên về chăm sóc cho Lăng Mặc nhưng bé con nhất quyết không chịu về phòng nghỉ ngơi, ngay cả ngủ cũng phải ngủ bên cạnh anh.
"Lăng Mặc sẽ không sao chứ?" Lâm Triết đến thăm, thấy Lăng Mặc vẫn chưa tỉnh thì nhíu mày hỏi.
"Yên tâm, không có vấn đề gì đâu. Chỉ sợ là lúc tiên sinh tỉnh thì UU lại ôm." Lâm Từ thở dài nói. Các nốt đỏ trên người Lăng Mặc về cơ bản đều đã hết, sức khoẻ cũng đã bình thường,
chỉ lo cho UU mà thôi.
"UU tính tình giống Lăng Mặc, trước nay luôn cứng đầu khó bảo. Nếu như có Thẩm Ninh ở đây thì may ra..."
Nhắc đến Thẩm Ninh, cả hai đều im lặng không nói tiếp. Lăng Mặc cũng từng vì Thẩm Ninh biến mất mà khóc, nay con gái cô cũng vì Lăng Mắc bệnh mà khóc. Một nhà ba người này đúng là giống nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!