Chưa từng nghĩ tới tôi sẽ là số kiếp của ai.
Nhưng mà có một ngày hiểu được, khi tôi thành số kiếp của bạn thì mới hiểu, số kiếp, không phải chuyện của một người, là hai người.
Một thời gian dài.
Tôi yêu anh.
Tôi hận anh.
Cố Mạc Tu đi ngày đầu tiên.
Tôi ghé vào cửa sổ, nhìn lớp tuyết thuần trắng đọng trên bề mặt. Đếm trên đầu ngón tay số ngày về nhà còn xa lắm.
Cố Mạc Tu đi ngày thứ hai.
Tôi làm cái gì cũng cảm thấy không có ý nghĩa. Vì thế bốc đồng nghỉ dạy ở trường, trốn ở nhà xem Cậu Bé Bút Chì, sau đó cười đến mức rơi lệ.
Cố Mạc Tu đi ngày thứ ba.
Tôi bắt đầu mất ngủ nghiêm trọng. Đêm mùa đông, bên người không có lồng ngực của anh, cảm giác như ngủ trong băng tuyết không có một chút an toàn.
Cố Mạc Tu đi ngày thứ tư.
Tôi mặc chiếc áo sơ mi thật to của anh, chân xỏ vào đôi giày của anh, đi đi lại lại trong phòng không biết bao nhiêu lần.
Cố Mạc Tu đi ngày thứ năm.
Bụng thật đói, không có anh ở đây, ngay cả cơm đều không muốn ăn.
Cố Mạc Tu đi ngày thứ sáu.
Tuyết đọng bắt đầu hòa tan. Tôi quét dọn căn phòng không nhiễm một hạt bụi. Đi đến cửa hàng bán hoa mua một bó lớn bách hợp bỏ vào bình. A, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Cố Mạc Tu đi ngày thứ bảy.
Ngày giỗ của Quang Đầu.
Để lại cho Cố Mạc Tu một tin nhắn thoại. Sau đó trở về thành phố S.
Thành phố S, là địa phương làm cho tôi vừa hoài niệm vừa sầu não.
Rất nhiều bi thương cùng rối rắm, đều bắt đầu từ nơi này.
Bước qua ngã tư đường quen thuộc kia, giống như đã đi qua rất nhiều rất nhiều năm.
Một nhóm thanh thiếu niên sung sướng cười rộ lên.
Con Vịt, mỉm cười đơn thuần, lông mi chớp động.
Copy, tiếng nói mê người.
Quang Đầu, ngón tay thon dài đầy linh tính.
Bốn người cười ha ha bước trên đường phố.
Hồi ức, chỉ là không thể quay về bộ nhớ.
Tôi đi đến cửa hàng bán hoa mua một bó cúc lớn, mang đến trước mộ Quang Đầu.
Bức ảnh đen trắng chụp anh ta, cười sáng lạn vô cùng.
Tôi đem bó cúc trắng nhẹ nhàng đặt lên trước mộ, sau đó dựa vào đài ngồi xuống.
“Quang Đầu, hoa sen nhỏ của ông đến thăm ông đây.” Vuốt ve ảnh chụp của anh ta, cái mũi đau xót: “Ông còn đau không?”
Không có hồi âm.
“Quang Đầu, một năm nay đã xảy ra thật nhiều chuyện. Nếu ông còn sống thì tốt rồi, tôi thật sự muốn cùng ông nói vài lời.”
“Quang Đầu, cuối cùng tôi hối tiếc nhất, chính là buổi chạng vạng đó. Nếu tôi không tùy hứng, nếu tôi muốn ông đưa tôi trở về, nếu tôi không có gặp ông, nếu tôi nói chuyện với ông trong chốc lát nữa… Có phải ông sẽ không đi nữa?”
“Quang Đầu, tôi chưa cho ông một lời từ biệt dịu dàng. Thật xin lỗi.”
“Hiện tại tôi đang vô cùng hạnh phúc. Có một người thật lòng yêu tôi, có một gia đình hạnh phúc. Tôi thực hạnh phúc, Quang Đầu, ông ở thiên đường có tốt không?”
Nắng chiều ấm áp của mùa đông chiếu vào người tôi, làm tôi sinh ra chút ít cảm giác buồn ngủ.
Bãi cỏ vàng gần ngôi mộ, thật sự là một vẻ đẹp hấp dẫn không mấy ai chú ý.
Đơn giản lướt qua quá khứ, đối mặt với thái dương. Mãn nguyện khép lại hai con mắt.
Mùa xuân, sẽ đến nhanh thôi.
Mơ mơ màng màng ngủ.
Mông lung có ngón tay thon dài mang theo hương thoảng xoa xoa gương mặt tôi.
Cánh hoa phân dương rơi xuống chóp mũi tôi.
Tôi nhăn mặt nhíu mày, tối nghĩa mở hai mắt.
Một đôi con ngươi quen thuộc nhào vào hai mí mắt.
Tả Thừa Tịch.
Lông mi dài giống như một con bướm đêm.
Ngón tay ở trên mặt tôi tinh tế che phủ.
Anh ta thì thào nhắc tới: “Tôi không phải đang nằm mơ. Không phải là mơ đi.”
Tôi nhìn anh cười dịu dàng: “Đã lâu không gặp, Con Vịt.”
Anh ta ngẩn người, chỉ một giây sau đem tôi ôm vào trong lòng: “Hoa sen nhỏ, rất nhớ bà. Rất nhớ bà…”
Chúng tôi nằm trên mặt cỏ, nhìn mây trên trời cuộn lại.
Tôi nói: “Mùa xuân sắp đến rồi.”
Anh ta cười cười gật đầu: “Bà còn có thể chờ mong mùa xuân. Tôi thật sự vui vẻ!”
Tôi ôm lấy anh ta, tay lướt từ từ lên má anh: “Con Vịt, thật nhớ ông.”
Anh sụt sịt nơi cánh mũi, giọng khàn đặc: “Nhớ tôi, một năm cũng không liên hệ với tôi. Biết ngay là lời nói qua loa!”
“Tôi luôn không có trách nhiệm, ông cũng biết mà!”
Anh ta thở dài, xoa bóp cái mũi của tôi: “Bà đúng là đồ xấu xa… Thật muốn mở cái sọ não của bà ra, nhìn xem túi não của bà rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.”
Tôi ra vẻ hoảng sợ: “Sợ quá, sợ quá.”
Anh ta cười, có chút cay đắng: “Lúc trước tại sao đột nhiên biến mất? Nhiều lần gọi điện cũng không được? Không phải đã nói bà không thể ở cùng với anh trai nữa sao? Anh ta còn tra tấn bà không?”
Tôi nói: “Cố Mạc Tu đối với tôi tốt lắm. Đặc biệt tốt. Tôi thật hạnh phúc. Con Vịt!”
“Phải không?” Vành mắt của anh ta đỏ lên: “Hạnh phúc là tốt rồi, hạnh phúc… là tốt rồi.”
Chúng tôi im lặng.
Gió thổi vào hai gò má.
Cánh hoa cúc trắng bắt đầu bay toán loạn về bốn phía.
“Bà đã trở về nhìn qua mẹ bà chưa?”
Tôi sửng sốt, tâm có chút nhảy lên. Lắc đầu: “Không có.”
Anh ta thở dài: “Có thời gian thì quay về nhìn một chút. Mẹ bà, bà ấy…”
“Làm sao vậy?”
“Điên rồi.”
Cánh hoa cuối cùng đã bị gió cuốn trôi đi mất hút.
Ánh mặt trời có chút tái nhợt. Tựa hồ không còn ấm áp như trước.
Tôi đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Tôi phải đi về.”
“Sớm như vậy?”
“Đúng. Bây giờ tôi không ở trong thành phố này, cho nên chờ chuyến xe cuối cùng để trở về.”
Anh ta dừng lại trước mặt tôi, tràn ra vẻ sầu bi.
Hồi lâu, gật đầu: “Tôi đưa bà đi.”
“Tôi không có thói quen để người đi theo. Ông cũng biết mà.”
Anh thở dài: “Trên đường cẩn thận. Nhớ liên hệ với tôi. Tôi biết bà khẳng định sẽ không cho tôi một thông tin gì để liên lạc!”
“Thật có lỗi. Tôi nghĩ nên chia tay ở đây thôi.”
“Tương lai của bà, không có tôi sao?”
Tôi gật đầu: “Quá khứ đều đã qua, tôi muốn tạm biệt nó. Tương lai tôi chỉ có Cố Mạc Tu. Anh ấy là tín ngưỡng của tôi.”
“Hoa sen nhỏ, tôi hạnh phúc thay cho bà.” Anh ta cắn môi, cười quật cường.
“Cám ơn. Ông phải hạnh phúc. Tạm biệt.” cúi đầu hôn lên trán của anh: “Hẹn gặp lại.”
Liên Thực điên rồi.
Bước chân tôi sau khi nghe thấy tin tức này, liền không thể ra khỏi thành phố S.
Con Vịt nói, bệnh điên của bà ta hình như có quan hệ với đứa bé đó.
Tục ngữ nói, có tật giật mình. Bây giờ tôi chỉ sợ mình đang có loại tâm tình này.
Ai cũng không biết bí mật đêm giáng sinh đó.
Liên Thực điên rồi. Phỏng chừng chính bà ta cũng quên luôn chuyện đó rồi.
Nếu không, tôi và Cố Mạc Tu đi đã một năm làm sao có được cuộc sống an ổn như vậy.
Di động vang lên.
“Anh trai, anh đã về rồi?”
“Ngốc ngốc, tại sao em lại chạy đến thành phố S?” Giọng nói Cố Mạc Tu có chút không vui pha lẫn lo lắng.
Tôi trấn an anh: “Hôm nay là ngày giỗ của Quang Đầu, em muốn tới đây bái tế một chút!”
Anh nói: “Em trở về nhanh lên. Anh trai rất nhớ em. Rất nhớ em.”
“Em biết.”
“Anh sẽ đi đón em!”
“Không cần, em ngồi xe hai giờ là tới rồi. Anh vừa xuống máy bay, khẳng định mệt chết đi.”
“Chỉ là… Anh lo lắng cho em.”
“Đừng lo lắng. Anh nghỉ ngơi trước đi. Ngoan!”
“Vậy… Được rồi, em trở về nhanh lên. Anh chờ em!”
“Vâng. Tốt. Em sẽ về nhanh!”
“Tiểu Lạc, anh chờ em trở lại…”
Thế giới này có chút loạn.
Đối với bạn lại tham lam hy vọng, cứ như vậy vẫn hạnh phúc. Luôn luôn hạnh phúc.
Tôi phải đi xem Liên Thực.
Cái điên của bà ta, tôi không khỏi có liên quan.
Tuy rằng người làm bà ta bị vậy là Cố Mạc Tu, thế nhưng sát thủ trực tiếp lại là tôi.
Cố Mạc Tu, anh ấy hiểu biết tâm lý tôi lúc đó, cho nên mới động thủ.
Người có màu đen dơ bẩn trong tâm tưởng, là tôi.
Tại căn phòng quen thuộc kia bồi hồi đến tối.
Cố Mạc Tu gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi.
“Ngốc ngốc, tại sao em còn chưa về nhà?”
“Rất nhanh. Anh đợi một lát nữa nhé.”
“Ngốc ngốc, đã tám giờ rồi. Tại sao em còn chưa tới nơi? Để anh đi đón em!”
“Xe đi được nửa đường thì dừng lại thả khách. Phỏng chừng tối nay mới về đến nhà. Anh đừng có gấp. Trước tiên ngủ đi. Ngoan!”
Trong phòng không có ngọn đèn. Một mảnh tối như mực, có chút âm trầm.
Ánh trăng bị mây trôi qua lộ ra một nửa khuôn mặt.
Tôi lặng lẽ đi tới.
Trong phòng truyền ra tiếng cãi nhau.
Âm thanh của hai người đàn ông và một người phụ nữ.
Bởi vì cửa đã đóng, cho nên nghe không rõ lắm.
Khó hiểu? Tại sao lại có người khác?
Gia đình chúng tôi có bốn người, chỉ có một điểm chung, chắc chắn sẽ không mang theo người không quan hệ vào trong nhà.
Cố Kỳ Ngôn không có khả năng mang bạn bè đến, ông ta là người có sở thích sạch sẽ đến biến thái.
Liên Thực điên rồi, còn có thể có bạn bè sao?
Đầy bụng nghi hoặc, cửa đột nhiên bị mở ra.
Một người đàn ông xa lạ từ bên trong kinh hoảng chạy vọt ra.
Tôi vội vàng chạy ra sau cửa, núp vào.
Xuyên thấu qua ánh trăng, vụng trộm đánh giá hắn ta.
Người đàn ông dưới ánh trăng, thần sắc hoảng sợ. Mặt đầy máu.
Toàn thân hắn ta tựa hồ đang run rẩy mạnh mẽ, ngay cả đường cũng đi bất ổn, vội vã chạy lảo đảo về phía đường cái.
Đầu óc tôi nổ tung dữ dội.
Vì sao, lại có máu?
Kìm lòng đi bộ về phía nhà.
Trong lòng liên tục hò hét: Đừng đi, Liên Lạc. Đừng đi.
Thế nhưng hai chân không nghe theo ý chí.
Ánh trăng nhẹ như lông vũ, dịu dàng chiếu sáng đại sảnh trống rỗng.
Cố Kỳ Ngôn ôm Liên Thực.
Thân thể Liên Thực ở gần lối đi.
Đầu Liên Thực ở trong ngực ông ta.
Toàn thân Cố Kỳ Ngôn đẫm máu.
Khóe môi Cố Kỳ Ngôn nhếch lên ý cười thỏa mãn.
Một nửa thân thể kia của Liên Thực mềm nhũn bị ném sang một bên.
Mái tóc dài của Liên Thực che đi toàn bộ khuôn mặt.
Máu tươi của Liên Thực từ chỗ cổ gãy chảy xuống như suối.
Tảng lớn màu đỏ vòng quanh hai người bọn họ, tràn ra một đóa hoa độc đen tối diễm lệ.
Tôi lặng lẽ lui bước.
Gió bắc gào thét. Ánh trăng giấu vào mây mù.
Thở ra hơi nóng giống làn khói mê che đi đường đi trong tôi.
Di động không ngừng vang.
Tôi đem nó ném vào bụi cỏ bên cạnh.
Màu đen Maria, thỉnh cứu vớt linh hồn tôi kế bên nguy cơ diệt vong!