“Có tin tức về mẹ anh rồi”.
Hắc Vũ nhỏ giọng nói.
Nghe thế Trần Bảo Kỳ lập tức quay phắt đầu lại.
Nhiều năm trước, sau khi bố anh qua đời vì tai nạn xe, anh và mẹ mình là Hứa Lệ Quân bị bà nội đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ anh đã bật vô âm tín nhiều năm qua.
“Bà ấy đang ở đâu?”
“Đang ở Lâm Thành!”
Trần Bảo Kỳ đứng dậy nắm lấy tay Tô Nhã Linh bước ra ngoài.
Hoàn toàn không để mắt đến Quách Hạo Thiên còn đang cúi người ở trên bục.
“Bảo Kỳ, chúng ta cứ đi như thế à? Không nói với chiến thần Hạo Thiên một tiếng sao?”
“Không cần”.
Trần Bảo Kỳ đáp lời, sau đó nghiêm túc nhìn Tô Nhã Linh: “Nhã Linh, em cứ về nhà trước đi, anh có chuyện rất quan trọng phải giải quyết”.
“Giải quyết xong sẽ về ngay”.
Lần đầu tiên Tô Nhã Linh thấy Trần Bảo Kỳ nghiêm túc như thế, cô cũng không hỏi nhiều chỉ gật đầu.
Sau khi tiễn Tô Nhã Linh rời đi, Trần Bảo Kỳ bước lên xe với Hắc Vũ.
“Mẹ tôi đang ở đâu?”
“Ở nhà Thúc Quang Minh”.
Hả?
Nghe thấy thế, sắc mặt Trần Bảo Kỳ trở nên lạnh lùng: “Sao bà ấy lại ở nhà ông ta?”
“Là do cậu chủ Bạch Sơn ở nhà họ Bạch ở tỉnh dẫn đến, còn hắn có mưu tính gì thì tôi không rõ”.
“Nhà họ Bạch ở tỉnh?”
“Vâng, gia chủ nhà họ Bạch là Bạch Khai Minh, là tài xế đã gây ra vụ tai nạn đâm chết bố anh năm đó”.
“Đến nhà Thúc Quang Minh”.
Mặt Trần Bảo Kỳ không cảm xúc nhìn thẳng phía trước, cả người toát ra sát khí mãnh liệt.
Hắc Vũ không dám rề rà, vội phóng xe đến thẳng nhà Thúc Quang Minh.
Lúc này tại nhà Thúc Quang Minh, ông ta đang mỉm cười nhìn người thanh niên mặc toàn hàng hiệu ngồi trên sofa.
Người này chính là Bạch Sơn.
“Cậu Bạch, chỉ dựa vào người phụ nữ điên ngoài kia mà có thể gạt Trần Bảo Kỳ đến thật à?”
“Ông nghi ngờ tôi sao?”
Bạch Sơn ngậm điếu xì gà, bắt chéo hai chân lại rồi nói.
“Không, không, không, cậu Bạch hiểu lầm rồi, tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã ra tay giúp đỡ nữa kìa”.
Bạch Sơn nhả ra một vòng khói thuốc, cười khẩy nói: “Ông là con chó của nhà họ Bạch tôi, chó bị bắt nạt, đương nhiên người làm chủ tôi đây phải trả thù rồi”.
Dứt lời, Bạch Sơn đứng dậy lắc lư đi ra ngoài: “Đi xem bà già điên đó có đang lười biếng không”.
Lúc này Trần Bảo Kỳ và Hắc Vũ đã đến bên ngoài biệt thự của Thúc Quang Minh.
Vừa dừng xe lại, điện thoại Trần Bảo Kỳ bỗng đổ chuông.
“Bảo Kỳ Vương, thật xin lỗi, lúc nãy tôi không khống chế được cảm xúc của mình…”
Đầu bên kia điện thoại là giọng của Quách Hạo Thiên.
“Còn chuyện gì khác nữa sao?”
“Bảo Kỳ Vương, tôi muốn gặp anh”.
“Được, đến biệt thự của Thúc Quang Minh đi”.
Nghe anh nói thế, Quách Hạo Thiên mừng rỡ: “Bảo Kỳ Vương, tôi đến ngay đây”.
Trần Bảo Kỳ cúp máy rồi bước xuống xe.
Khi anh bước đến trước cổng biệt thự thì thấy Thúc Quang Minh và Bạch Sơn đang đứng bên trong.
Trước mặt hai người họ là một người phụ nữ quần áo rách nát, sắc mặt tiều tụy nằm bò dưới đất lau nước bọt mà bọn chúng nhổ xuống.
Bạch Sơn đạp vào người phụ nữ: “Hôm nay làm việc khá tốt, thưởng đồ ăn cho bà”.
Nói xong, hắn bảo cấp dưới lấy một túi bánh bao đã bị mốc, được nhúng vào nước gạo.
“Ăn nhiều một chút, no rồi mới có sức làm việc”.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!”
Người phụ nữ vội vã bò đến chỗ túi bánh bao bị thiu mốc đó, vươn tay nhặt một cái.
Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng Trần Bảo Kỳ rất phức tạp, anh chạy đến vứt bánh bao trong tay người phụ nữ xuống đất.
“Mẹ à, cái này không ăn được!”
Trước khi đến đây, anh đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại mẹ mình.
Nhưng không ngờ một người phụ nữ trước đây hiểu cao biết rộng lại thành ra nông nỗi này.
“Cậu này, cậu làm gì thế? Lãng phí thức ăn thật đáng trách!”
Hứa Lệ Quân đẩy Trần Bảo Kỳ ra rồi bò đến nhặt lại bánh bao.
“Mẹ, con là con trai Bảo Kỳ của mẹ đây”.
Trần Bảo Kỳ nói.
“Cậu gạt tôi à? Con trai tôi mới tám tuổi, cậu giả danh con trai tôi là có ý đồ gì?”
“Tôi cảnh cáo cậu, đừng gây rắc rối cho con trai tôi, nếu không tôi liều mạng với cậu đấy”.
Hứa Lệ Quân hung dữ gào lên.
Đối mặt với lời quở trách của mẹ, lòng Trần Bảo Kỳ đau như cắt.
Anh không ngờ là suốt bao năm qua mẹ anh lại sống khổ sở như vậy, ngay cả con trai của mình cũng không nhận ra.
Lúc Trần Bảo Kỳ đang tự trách bản thân thì mấy chục vệ sĩ bao vây lấy anh.
Bạch Sơn thong dong bước đến: “Anh là Trần Bảo Kỳ à?”
“Anh là ai?”
“Bạch Sơn, nhà họ Bạch ở tỉnh”.
“Bạch Khai Minh là gì của anh?”
“Bố tôi!”, Bạch Sơn kiêu ngạo đáp.
Bạch Sơn nghiêng đầu nói: “Tôi nghe nói anh đánh Thúc Quang Minh, lẽ nào anh không biết ông ta là người của nhà họ Bạch sao?”
“Uổng công nhà họ Bạch tôi chăm sóc mẹ anh nhiều năm như thế, anh có biết mấy năm nay chúng tôi đã lãng phí bao nhiêu bánh bao thiu mốc và nước vo gạo để nuôi mẹ anh không?”
“Bà ta ăn còn nhiều hơn lợn nữa!”
Mỗi lời nói của Bạch Sơn đều như con dao khoét sâu vào nỗi đau của anh.
Hắc Vũ ở phía sau không nghe nổi nữa bèn bước đến muốn dạy dỗ Bạch Sơn một phen.
Nhưng anh ta vừa đi được mấy bước đã bị Trần Bảo Kỳ ngăn lại.
“Chuyện này để tôi tự giải quyết”.
Trần Bảo Kỳ cực kỳ bình tĩnh nói.
Hắc Vũ sợ hãi nhìn Trần Bảo Kỳ.
Anh ta biết rõ Bảo Kỳ Vương càng bình tĩnh thì càng đáng sợ.
“Cậu cứ đưa mẹ tôi đến bệnh viện kiểm tra tổng quát trước đi”.
“Vâng!”
Hắc Vũ đỡ Hứa Lệ Quân yếu ớt đi ra ngoài.
Nhưng đàn em của Bạch Sơn chặn đường lại.
“Tránh ra!”, Trần Bảo Kỳ nói.
“Dựa vào đâu chứ?”, Bạch Sơn nhún vai cười khẩy.
Trần Bảo Kỳ nhanh như chớp bước đến trước mặt vệ sĩ, đấm một cú khiến hai tên vệ sĩ chặn đường Hắc Vũ sùi bọt mép ngã lăn xuống đất.
Hắc Vũ gật đầu với Trần Bảo Kỳ, sau đó dẫn Hứa Lệ Quân đi.
“Anh dám đánh người của tôi sao?”, Bạch Sơn trợn trừng mắt, đằng đằng sát khí.
Đúng lúc này, điện thoại của Thúc Quang Minh chợt đổ chuông.
Cuộc gọi được kết nối, sau khi nghe thấy người gọi ở đầu dây bên kia nói xong, Thúc Quang Minh vô cùng phấn khích: “Được được, chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị tiếp đón chu đáo”.
Cúp điện thoại, Thúc Quang Minh nhìn Bạch Sơn: “Cậu Bạch, chúng ta giải quyết chuyện này sau đi”.
“Ông nói vậy là sao?”
“Tôi vừa nhận được tin chiến thần Hạo Thiên sắp đến đây”.
“Chúng ta phải tiếp đón cậu ấy trước!”
Nghe ông ta nói thế, Bạch Sơn cũng rất mừng rỡ.
Chiến thần Hạo Thiên là người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của Hoa Hạ.
Nếu có quan hệ tốt với người này thì chắc chắn địa vị của nhà họ Bạch sẽ cao hơn.
Đến lúc đó bố của Bạch Sơn nhất định sẽ nhìn nhận hắn bằng ánh mắt khác.
“Anh đi theo tôi, mẹ anh có vài món đồ bảo tôi đưa cho anh, nghe nói là đồ bố anh để lại”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!