Một người đàn ông để trần cánh tay, sau lưng xăm một con rồng lo lắng hỏi.
“Ông Hổ, ông trở nên nhát cáy từ lúc nào vậy? Dù chồng cô ta giỏi đánh nhau cỡ nào thì có thể là đối thủ của Hắc Bạch Song Sát được sao?”
Đàm Minh Đạt lắc ly rượu vang trong tay, nhếch mép cười: “Huống hồ cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh bỏ tiền ra mua tay chân của chồng cô ta”.
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thì ông đây có thể bám vào nhà họ Trần ở Yên Kinh!”
“Đến lúc đó tôi chính là ông trời của Lâm Thành!”
Sau khi Đàm Minh Đạt kiêu ngạo nói xong, hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Còn mấy tên đàn em của hắn, hai mắt cứ lóe sáng lấp lánh.
Ai mà không biết, nhà họ Trần ở Yên Kinh là gia tộc quyền thế đứng đầu toàn quốc.
Nếu có thể bám vào nhà họ Trần thì bọn chúng tung hoành ngang dọc ở Lâm Thành cũng chẳng ai dám nói gì.
"Đạt gia, nói như vậy, chúng ta nên cảm ơn chồng của Tô Nhã Linh sao?"
"Đúng vậy, nếu không có chồng cô ta thì sao chúng ta có cơ hội được ngồi cùng chỗ với nhà họ Trần chứ!"
Nghe thấy lời của bọn thuộc hạ, Đàm Minh Đạt cũng lớn tiếng bật cười.
"Đúng là phải cảm ơn thằng nhãi này đàng hoàng mới được”.
"Đạt gia, anh định cảm ơn hắn thế nào?"
Hai chân Đàm Minh Đạt vắt chéo lên bàn trà, rung rung theo tiết tấu: "Nghe nói Tô Nhã Linh là người phụ nữ xinh đẹp, tao định chơi đùa vợ hắn ngay trước mặt hắn, để hắn ngắm nhìn xem, đây coi như là cảm ơn vậy!"
"Ha ha ha...”
Trong phòng bao, tiếng cười lớn truyền ra nghe rõ mồm một.
"Đạt gia, anh cũng vô tư quá rồi, thằng nhãi đó nhất định sẽ rất vừa lòng!"
"Không chỉ thằng nhãi đó vừa lòng, đoán chừng Tô Nhã Linh cũng rất hưởng thụ đấy, dù sao thì kỹ thuật của Đạt gia cũng phải gọi là đỉnh cao!"
Rầm...
Đúng lúc này, cánh cửa đóng chặt của phòng bao bị ai đó đạp vào từ bên ngoài.
Căn phòng vốn huyên náo, lúc này lại lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn ra cửa.
Đặc biệt là Đàm Minh Đạt, đôi lông mày của hắn dựng thẳng lên.
Đây là địa bàn của hắn!
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Trần Bảo Kỳ hiên ngang bước vào.
"Ai là Đàm Minh Đạt?"