Giang Minh cười tủm tỉm khi thấy cô vợ nhỏ vội vàng đi thay đồ, đã vậy lại còn chọn đi chọn lại mấy bộ váy nữa. Mọi lần đi đâu cô quyết định nhanh lắm, thế mà từ nãy tới giờ vẫn chưa chọn được bộ váy ưng ý. Chọn tới chọn lui chưa được thì cầm hai chiếc lên hỏi anh:
- Anh ơi? Anh xem cái nào em mặc đẹp hơn?
- Mọi lần đi đâu có thấy vợ hỏi anh đâu?
- Thì nay em cần ý kiến của anh! Anh nói xem cái nào ạ?
Giang Minh tính trêu vợ nên cứ bầy nhầy mãi:
- Anh thì làm gì có con mắt nhìn đâu, mọi lần toàn vợ tự quyết không à!
- Nè…sắp muộn giờ rồi, anh không muốn giúp em chứ gì? Đã vậy em mặc bộ xấu nhất cho anh mất mặt luôn! Để cho cả giới thượng lưu biết Tổng Giám đốc Giang Minh bỏ bê vợ mình!
- Ơ…ơ…thế mà em cũng nói được à?
- Thì đúng là như vậy còn gì?
Tưởng trêu được người ta nhưng hóa ra bị người ta vặn lại cho, thế là có ông chồng nào đó đi nhanh lại tủ chọn giúp vợ chiếc váy khác! Tuyết San nhận được đồ ưng ý thì cười thầm trong lòng, sau khi mặc xong xuôi, trang điểm kĩ càng cô lững thững bước xuống trước mà không đợi anh đi cùng thì anh phản ứng:
- Em là qua cầu rút ván đó à?
- Anh nói gì mà lặng lời thế? Em thấy sắp muộn giờ nên vội đi cho kịp mà anh còn ở đó mắng em nữa!
- Anh mới nói có một câu mà em đã bảo anh mắng rồi! Em to gan thật đó!
- Ha ha…
- Tuyết San…em còn dám nói không chơi xấu anh?
- Đâu có đâu…á…cẩn thận không ngã em này…
Giang Minh nhấc bổng vợ lên vai làm cô la oai oái, mấy người làm nghe hai vợ chồng chí chóe thì kéo nhau chạy ra vừa đủ chứng kiến cảnh tình cảm này, bà Kim Liên với Cát Phượng cũng thấy luôn, có điều thái độ của hai người lại không ai giống ai…
Ra tới xe thì Giang Minh mới thả vợ xuống, anh mỉm cười rồi lại trêu:
- Trông vợ thế mà nặng phết!
- Anh còn dám chê em à? Anh có nhanh lên không muộn giờ rồi này!
- Ừ, đi thôi!
Tuyết San vì sợ muộn giờ nên không tranh cãi nữa, nhưng cô vẫn ghim trong lòng câu nói của chồng. Cô lẩm bẩm, có cơ hội thì tui không tha đâu, dám nói xấu vợ thế à? Trông người ta sức trẻ ngời ngời, vòng nào ra vòng đó thế này mà còn chê nữa…cứ chờ đi…biết tay tui…
Hai vợ chồng đã tới chỗ tổ chức tiệc, đó là một nhà hàng sang trọng, vào tới nơi đúng là có rất đông người thật, và cũng có rất nhiều những cô gái xinh đẹp như chồng cô khen ngợi. Nhưng cô cũng thuộc hàng sáng giá đấy chứ không kém cạnh ai đâu.
Nhìn quanh một lượt lại thấy cái con em gái tắc te chuyên phá đám, nó đang đứng nói chuyện với cô gái nào đó rất xinh đẹp. Qua góc bên kia còn có cả bạn học Vinh Nam của cô nữa, chắc nay cũng theo ba cậu ấy tới đây chào hỏi các bậc tiền bối! Toàn những nhà làm ăn lớn tụ hợp tại đây, nói là buổi tiệc chúc mừng chứ thực ra là khoe mẽ thế mạnh của nhau hết, rồi móc nối chuyện làm ăn sau này…
Hai vợ chồng định qua phía bên này chào hỏi thì đúng vừa lúc Linh Đan nhìn thấy vợ chồng cô. Nó thấy Giang Minh như kiểu gặp ngôi sao Hollywood, vèo một cái nó đã chạy đến bên cạnh thản nhiên khoác tay anh cười nói mà không thèm để ý cô:
- Anh! Anh đến rồi à?
- Em không nhìn thấy chị dâu hay sao mà chào kiểu gì thế?
Nó từ hôm đó ghét cô ra mặt, nhưng chắc không muốn mất lòng anh nên miễn cưỡng chào hỏi:
- Chào chị!
- Ừ! Chào em!
Nó chỉ chào qua loa thế còn đâu là định kéo anh đi theo luôn, nhưng Giang Minh bỏ tay nó ra bảo:
- Anh với chị còn đi chào hỏi mọi người đã! Em đi đâu thì đi trước đi!
- Anh! Chị Lâm An mới về đó! Chị ấy đang đứng bên kia ạ! Vừa nãy em mới nói chuyện với chị ấy xong, mình qua đó đi anh!
Hóa ra là cô bạn gái cũ của Giang Minh, thật sự là rất xinh đẹp và quyến rũ. Tuyết San vẫn đứng im lặng bên cạnh không tỏ vẻ gì, mà để cho anh tự quyết định.
Giang Minh nghe Linh Đan nói vậy chỉ liếc theo hướng đó vài giây rồi nói:
- Vợ chồng anh sẽ đến nói chuyện sau, còn giờ anh chị đi đã!
Anh cầm tay cô đi về phía trước còn mặc kệ Linh Đan đứng tần ngần ra đó với vẻ mặt không thể nào khó coi hơn.
Linh Đan hậm hực rồi bước về phía Lâm An, lúc này Lâm An nhìn thấy cô ta có vẻ không vui thì nhẹ nhàng hỏi:
- Sao thế em?
- Ang Giang Minh đi với con ranh đó rồi!
- Vợ chồng người ta mà!
- Vợ chồng giả thôi chị!
Lâm An vì nghe tin anh lấy vợ mới tức tốc đi về đây, cô ta đúng là không can tâm nhưng cũng không dám tỏ vẻ ra ngoài cho mọi người biết, vẫn vui vẻ để chờ cơ hội nói chuyện với anh, nhưng nay nghe Linh Đan nói vậy thì cô ta đúng là còn cơ hội rồi! Muốn xác nhận thông tin lần nữa xem đúng không thì cô ta lại giả vờ dò la:
- Chuyện này em đừng có nói đùa! Đến tai hai bác là không được đâu!
- Chính tai em nghe được mà! Em còn quay cả video nữa đây này!
- Thật không?
- Thật ạ! Lúc nào cần em sẽ cho chị xem!
Lâm An muốn xem đoạn video dó nhưng cô ta lại không quá lộ liễu, đang tính nói như nào để Linh Đan cho xem thì tự nhiên nghe nó hỏi:
- Chị còn yêu anh Giang Minh không?
- Chị nói nhưng em đừng trách chị nhé? Là chị có nỗi khổ riêng!
- Chị cứ nói đi, nếu còn em sẽ giúp!
Linh Đan cũng chả tốt đẹp gì đâu, nhưng đều vì một chàng Giang Minh mà làm điều hại nhau, cô ta lại tỏ ra tốt bụng khuyên Lâm An:
- Chị cứ nói thật lòng đi!
Lâm An biết thời cơ đến, đã có người giúp tội gì không diễn bài đau khổ:
- Chị rất yêu anh ấy! Qua mấy năm rồi chị vẫn yêu, chưa bao giờ chị quên được anh ấy cả!
- Vậy em sẽ giúp chị!
- Cảm ơn em nha! Năm năm rồi chị mới về lại đây, giờ này người bạn thân thiết nhất cũng chỉ có em thôi, chị nhờ cả vào em nhé?
- Vâng, chị yên tâm! Nếu để chọn chị dâu thì em sẽ chọn chị!
- …
Lâm An nở nụ cười mãn nguyện nhìn Linh Đan rồi liếc ánh mắt tìm kiếm Giang Minh. Hôm nay cố tình theo ba tới đây là chủ yếu muốn gặp anh, có điều người sánh bước bên anh đã có, tuy không hài lòng nhưng biết giữa hai người chỉ là giả thì cô ta cố gắng đợi cơ hội để giành lại anh về bên mình. Có lẽ anh vẫn chưa quên được mình nên mới kết hôn giả với cô bé kia, vậy thì mình càng phải tấn công lại…Lâm An nghĩ thế nên rủ Linh Đan hướng thẳng đó tiến đến…
Lúc này hai vợ chồng cũng chào hỏi gần như hết rồi, Giang Minh sợ vợ mỏi chân nên bảo cô ngồi lại ghế đằng kia để anh đi lấy nước và bánh cho cô.
Tuyết San đi giày cao gót nên có hơi mỏi chân thật nên cũng nghe lời chồng đi lại ghế ngồi nghỉ. Thế nhưng vừa mới ngồi chưa bao lâu thì lại thấy con em gái tắc te đi lại chỗ mình, cô chắc chắn nó không có ý tốt đẹp gì đâu, nhưng cô vẫn tỏ vẻ bình thường tiếp chiêu với nó.
Nó đi lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô rồi lên tiếng hỏi trông không:
- Sao rồi cô vợ giả? Vẫn cứ đang tưởng mình là bà Giang đấy à?
Trước đó cô còn nể nang, chứ bây giờ nó lột mặt nạ rồi thì cô cũng không cần miễn cưỡng, tuy nhiên cô vẫn phải đề phòng nó chơi xấu mình, muốn chửi nó cũng nên dè dặt câu chữ:
- Cô nói gì tôi không hiểu! Cô nói vậy có phải cô vẫn nuôi ảo tưởng với người anh trai Giang Minh của mình?
- Mày bớt đóng giả đi! Không phải tao nuôi ảo tưởng với anh ấy mà từ đầu anh ấy vốn là của tao rồi!
- Tôi việc gì phải đóng giả vì trên thực tế tôi vốn dĩ là bà Giang rồi! Còn cô mang thân em gái nhận lại đi nói thích anh trai với chị dâu là không được rồi! Tôi sẽ nói chuyện này cho ba mẹ chồng và chồng tôi biết, để họ biết rõ bộ mặt thật của cô!
- Mày không phải kích bác tao đâu, tao thách mày nói đó con chó! Mà mày nhìn đi! Dù tao không có được anh ấy thì mày cũng không đến lượt đâu, vì người anh ấy yêu sâu đậm vẫn là chị Lâm An. Mày nhìn lại mày xem có so sánh được với chị ấy không? Nhà mày cũng giàu có nhưng mày đứng với chị ấy không khác con cóc ghẻ đứng cạnh thiên nga!
Tuyết San theo hướng tay nó chỉ thì thấy chồng đang đưa ly rượu qua cho Lâm An. Cô nhìn hành động của chồng như vậy nhưng không thấy khó chịu gì cả mà ngược lại cô cười vui vẻ đáp trả con em tắc quái này:
- Người cũ thì cũng chỉ như đồ vật cũ thôi! Khi không còn dùng được nữa thì cũng chỉ để đó như một kỉ vật. Hoặc nói quá một chút nếu không còn có thể sử dụng thì đem vứt nó đi!
- Mày…
- Tôi không rảnh tiếp chuyện với người không biết lý lẽ như cô! Hãy ra chỗ chị bạn cô mà hàn huyên đi! Cô và cô ta rất xứng đôi vừa lứa đấy! Trời sinh một cặp! Nếu nói trên thế gian này có người mặt dày nhất thì đó là các cô rồi! Mà tôi thì lại chúa ghét loại mặt dày trơ trẽn, có ăn học nhưng lại sử sự như lũ vô học!
Những câu nói cuối cùng ấy San ghé tai Linh Đan nói chỉ đủ cô ta nghe và cũng đủ làm cô ta tức giận nhưng không thể làm gì hơn vì Giang Minh đang tiến về chỗ cô rất gần rồi. Nhìn anh cô mỉm cười rồi cô còn cố tính cầm tay Linh Đan ra vẻ thân mật. Giang Minh hớn hở chìa khay đồ ăn ra trước mặt cô:
- Anh biết em ngoài thích uống trà sữa còn thích nước ép nho nên anh đã lấy cho em này, thử đi, ngon lắm! Còn đây là những loại bánh mà em thích ăn, anh lấy mỗi loại một ít, em muốn ăn thêm thì anh lấy cho!
- Vâng, em cảm ơn chồng!
- Em ăn đi! Anh ra chỗ ba Linh Đan một lát!
- Vâng ạ!
Linh Đan thấy Giang Minh vừa quay đi thì ngay lập tức cô ta đứng phắt dậy. Cô lúc này cũng chẳng cần diễn nên thản nhiên ngồi đó nhâm nhi cốc nước ép nho ngon lành. Uống hết một ngụm cô mới lên tiếng:
- Cô nhìn thấy chưa? Cô và cô ta không có cửa xen vào giữa chúng tôi đâu!
- Mày đừng có tự tin thái quá! Chỉ là chỗ đông người nên anh ấy diễn thôi!
- Diễn thì rất dễ bị phát hiện, nhưng tình cảm xuất phát từ tâm sẽ không thể nào giả được! Tôi không biết nên nói cô ngây thơ hay ngu ngốc nữa!
- Mày…Mày dám nói tao thế à?
- Chúng tôi là vợ chồng giả hay thật thì chỉ cần ba mẹ chồng tôi nhận định, không đến lượt cô phán đoán. Nếu cô dám tung tin chỉ sai lệch một li, làm ảnh hưởng tới hạnh phúc cũng như sự phát triển của tập đoàn nhà chúng tôi thì cô đừng trách tôi không cảnh báo trước! Tôi bình thường không thích động chạm ai, nhưng khi cố ý khiêu chiến, gây hại đến tôi thì tôi không ngại đáp trả đâu. Mà tôi nói trước cho cô rõ, người có đầu óc hạn hẹp, suy nghĩ ấu trĩ như cô không đủ để đấu với tôi đâu! Nên tốt nhất đừng có dại gì làm mình bị thương!
- Con chó mày cứ chờ đấy! Tao sẽ không để mày ung dung đâu!
- Vậy, tôi chờ nhé! Nhớ chuẩn bị chu đáo vào đấy!
Tuyết San nhìn cô ta tức giận bỏ đi mà thở dài, không biết vợ chồng cô sắp sửa gặp những sóng gió gì đây, trong khi hai người mới vừa bước vào hôn nhân hạnh phúc chưa được bao lâu, chỉ sợ những ngày tháng ngắn ngủi này không đủ chống đỡ những con sóng dữ ngoài kia mất…