Giang Minh thì thầm lời yêu thương vợ trong lòng, cảm xúc dạt dào khiến cả hai cứ thế hôn nhau cuồng nhiệt, cảm giác một nụ hôn chưa thỏa mãn, mà lúc này hai cơ thể đã chuyển sang nóng hừng hực, ánh mắt Tuyết San nhìn chồng nhu tình khiến cho Giang Minh chỉ muốn ngay lập tức đem cô nhốt vào trong tim mình…
Bàn tay cô chủ động vuốt ve bờ vai rộng lớn, rồi sờ xuống vòm ngực săn chắc kia, hình ảnh đầy sự quyến rũ đến chết người ấy làm cho Giang Minh bứt dứt, khó chịu, nụ hôn trở nên gấp gáp có cả sự chiếm hữu, anh không đợi được nên tự tay cởi bỏ tất cả sự vướng víu của cả hai cho đến khi chỉ còn thấy làn da ửng đỏ của vợ trước mặt…
Ánh mắt anh lúc này rực lửa, hiện rõ sự ham muốn tột độ, không nghĩ nhiều Giang Minh cúi xuống bắt đầu khám phá từng ngõ ngách trên cơ thể quyến rũ nóng bỏng ấy, nụ hôn lướt qua tới đâu thì cơ thể Tuyết San vặn vẹo tới đó, cả người như có kiến bò và kèm theo sự thèm khát mãnh liệt…Giọng cô càng lúc càng thều thào sau những hành động va chạm điêu luyện của chồng:
- Giang Minh…
- Ừ…
- Từ từ thôi…
- Anh không từ từ được…
- Em khó chịu quá…
- Em thích không?
- Thích…em thích…cho em đi…
- …
Giang Minh vẫn còn muốn làm nữa nên anh chưa cho cô thỏa mãn ngay, nụ hôn cứ hết di chuyển bên trên rồi lại xuống bên dưới, tìm tới nơi sâu thẳm nhất của cô mà khám phá. Lần nào cũng thế nhưng cứ đến đoạn này thì San không chịu nổi, sự khó chịu dâng lên đỉnh điểm, cả người lúc này không phải là kiểu có kiến bò nữa mà như có dòng điện ngàn vôn chạy qua và chỉ một va chạm nhỏ thì rất có thể bùng cháy lên dữ dội…Cô bám chặt lấy tóc anh, giọng yếu ớt van xin:
- Anh…đừng làm nữa…
- Nói yêu anh đi!
- Em yêu…yêu anh…
- Nhiều không?
- Yêu…yêu nhiều lắm…
Giang Minh nghe được lời thỏa ý thì mới tha cho vợ, thực ra anh cũng không hơn gì cô đâu, từ nãy là anh cố kìm hãm sự ham muốn để vợ đạt được khoái cảm nhiều hơn nữa, nhưng giờ này không thể chần chừ, anh cúi xuống hôn lên môi vợ rồi cấp tốc đi thẳng vào trong cô…Giây phút cả hai chạm nhau thật khó diễn tả thành lời, nhìn ánh mắt hạnh phúc của vợ Giang Minh biết mình đã làm rất tốt, anh cứ thế giữ vững sự mạnh mẽ, dẻ dai của mình mà đưa cô về đích với niềm hoan lạc và sung sướng hoàn hảo nhất…
Cuộc kích tình đi qua, Tuyết San nằm vùi trong lòng chồng, cảm giác ấm áp, an toàn khiến cô muốn trở về dáng vẻ trẻ con của mình. Không nghĩ có chồng hơn nhiều tuổi lại thú vị đến vậy, cảm giác bản thân được sống đúng với lứa tuổi, được chiều chuộng thật vui biết bao…Bàn tay nhỏ bé cứ mân mê vào ngực chồng rồi lên tiếng thủ thỉ:
- Em muốn mình mãi được như này!
- Thật không?
- Ừm…em rất vui và hạnh phúc!
- Nhưng anh sẽ đau lưng lắm!
Giang Minh cố tình hiểu sai ý vợ mà nói câu trêu đùa khiến cho cô vợ nào đó đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé ấy đấm thùm thụp vào ngực anh quát nhẹ:
- Ý em không phải thế?
- Thế như nào thì em phải nói ra chứ?
- Quá đáng!
- Nói đi, anh muốn nghe!
- Sến sẩm!
- Anh muốn nghe thật mà!
- Là em muốn vợ chồng mình lúc nào cũng tình cảm, hạnh phúc như này, em muốn được ở mãi vòng tay của anh, được anh che chở, cảm giác ấy an toàn lắm anh biết không?
Giang Minh thỏa lòng, vòng tay siết chặt vợ lại gần hơn:
- Anh sẽ làm tốt điều đó! Hãy tin anh!
- Vâng!
- Mình dậy tắm rồi ăn cơm em nhé?
- Một chút nữa! Em mệt lắm! Mỏi hết chân tay rồi đây này!
Có ông chồng nào nghe vợ nói thế thì ghé tai trêu đùa tiếp:
- Em thấy anh giỏi không?
- Anh lại bắt đầu vớ vẩn đấy!
- Không thế làm sao vợ anh ra nông nỗi này!
- Chỉ được cái nói vớ va vớ vẩn, chả ra dáng sếp Tổng gì cả!
- Ơ…hay…Có là sếp thì việc này ông nào chả giống nhau…Đối với người phụ nữ của mình thì đều trở lên vô sỉ hết vợ ạ…
- Thôi…Thôi…anh đi vào tắm trước đi!
- Ha ha…
- Còn đứng đó cười nữa!
- Thương vợ quá! Anh tắm trước, rồi xuống lấy cơm cho em!
- …
Tuyết San nhìn chồng đi nhanh vào phòng tắm thì cười tủm tỉm, thích thật đấy, chẳng biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại cô thấy bằng lòng rồi! Có chồng yêu thương che chở là niềm may mắn nhất đối với một người phụ nữ! Cô nằm cuộn tròn trên giường chùm chăn lười biếng hưởng thụ nỗi vui sướng mà chưa buồn dậy…
Lúc này Giang Minh tắm xong đi ra vẫn thấy vợ như chú mèo lười nằm cuộn tròn người trên giường thì cúi xuống thơm lên trán:
- Em dậy tắm đi cho thoải mái, anh đi lấy cơm lên cho em!
San muốn nằm thêm, nhưng nghĩ mình dù sao cũng là dâu con, lại ở chung thế này, mà vừa nãy còn vui khỏe, giờ lại để anh xuống đó lấy cơm nghe có vẻ không hợp lý lắm! Dù chồng chiều nhưng còn ba mẹ chồng nữa, nếu ở riêng thì cô sẽ ngủ lì ngay…Cô không đợi anh ra khỏi cửa mà ngồi dậy nói:
- Anh đợi em!
- Sao thế?
- Xuống đó được ăn nhiều hơn, để anh lấy rồi lại chả hợp khẩu vị!
- Dám chê bai anh à?
- Hihi…đợi em đấy!
Tuyết San nói rồi chạy tót vào phòng tắm, lúc sau đi ra khoác tay chồng đi xuống nhà thì anh ghé tai nói:
- Con dâu ngoan thế này thì ai mà ghét được nhỉ?
- Đang nịnh thối em đấy à?
- Ừ! Để xem em có thấy hài lòng mà đêm nay tạm ứng cho anh lần nữa không?
- Lần nữa để mai em nghỉ học tiếp à? Vớ vẩn!
- Dạo này học câu vớ vẩn ở đâu thế bà Giang?
- Học trên mạng, của cái cậu gì tên Huy ấy, sau này có con em sẽ đặt tên là Huy, vừa thông mình lại đẹp trai, ăn nói hài hước nữa…nhiều lúc em bị stress nhưng nghe cậu ấy nói là cười rách miệng luôn…
Giang Minh nghe vợ kể về người con trai khác với ánh mắt vui vẻ, lại còn đòi đặt tên con của anh là Huy cho giống người ta nữa thì có chút ghen tuông:
- Vớ vẩn…Huy hiếc gì!
- Ơ…
- Ơ…a gì, em có đi nhanh lên không, cả nhà đang đợi kia kìa!
- Từ từ…không ngã bây giờ…
- Không nhanh anh đá đít đấy! Cứ vớ va vớ vẩn đâu…
- Anh mắng em không được nói mà anh còn học nói câu đó nhanh hơn cả em đấy!
- Mai lên facebook anh xem mặt mũi cậu ta ra sao, xấu trai thì tha, còn đẹp trai thì cho đánh sập cái kênh của cậu tên Huy kia để rằn mặt…cứ vớ va vớ vẩn…
- Ô…
Hai vợ chồng nhí nhắng đi xuống phòng ăn thì không thấy chị dâu ngồi cùng, cả hai vội bỏ vẻ đùa cợt ngồi vào bàn ăn. Cô nhìn sang chồng thì anh cũng nhún vai tỏ vẻ không biết thì ngay lúc ấy thấy anh chồng lên tiếng:
- Cả nhà mình ăn cơm thôi ạ! Vợ con kêu mệt nên lát cô ấy ăn sau ạ!
Ông Giang Hào hiểu con trai mình nên khoát tay nói:
- Ừ! Cứ để nó nghỉ! Cả nhà ăn đi!
- Vâng ạ!
Nghe tình hình này có khi hai vợ chồng chị ấy lại cãi nhau rồi! Tuyết San cảm giác hình như cả nhà anh ai cũng nhận ra vấn đề này nhưng lại không có ý đi sâu nên cô cũng không hỏi han gì nữa. Cả nhà ăn cơm xong thì mọi người ngồi nán lại nói chuyện một lúc rồi ai về phòng đó. Hai vợ chồng cô cũng đưa nhau lên phòng, nhưng tới cửa thì Giang Minh dặn cô:
- Em vào học bài đi, anh qua nói chuyện với anh Vũ chút!
- Vâng. Anh cứ đi đi ạ!
- Ừ!
Giang Minh bước về phòng làm việc của anh trai gõ cửa, khi nghe tiếng anh mình trả lời thì anh mở cửa đi vào. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh trai, Giang Minh cảm thấy đau lòng, anh kéo ghế ngồi xuống rồi hỏi han:
- Hai vợ chồng anh lại cãi nhau à?
- Ừ!
- Anh này! Hay anh cứ …
Giang Vũ không để em trai nói hết câu đã ngăn lại:
- Nếu không thể cứu vãn được nữa thì anh sẽ buông! Ba năm có lẻ rồi, cô ấy không cần cái gia đình này, tới chuyện sinh con cũng đem ra làm cái cớ thì không còn gì để nói nữa.
- Anh…
- Không cần nói nhiều! Anh tin em! Chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm!
- Nhưng em không muốn anh phải khó xử! Hãy cứ để em làm điều đó, biết đâu kết quả như chị ấy muốn thì anh chị có sự thay đổi!
- Anh hiểu cô ấy hơn em! Em về phòng đi! Anh có việc cần làm bây giờ!
- Anh Vũ…
- Ra ngoài đi!
- …
Giang Minh rời khỏi phòng thì Giang Vũ đứng dậy khỏi ghế lại nằm trên chiếc giường nhỏ, nghĩ lại cuộc hôn nhân chớp nhoáng ấy chỉ có một mình anh là ra sức muốn vun, đắp gắn bó thôi. Anh tự cười bản thân mình, cho đến giờ phút này anh vẫn chưa một lần nhận được sự quan tâm, lo lắng thật lòng của Cát Phượng. Hơn ba năm rồi, nhưng vẫn chỉ có anh là hỏi han, chăm lo cho vợ, còn cô ấy ngoài chuyện hỏi anh về công việc, bàn với anh làm sao lấy lòng ba mẹ và các cổ đông thì không có chuyện gì để nói…
Mỗi lần quan hệ vợ chồng cũng chỉ có anh ân cần chu đáo, còn cô ấy chỉ làm cho có lệ, nói đến chuyện sinh con thì cô ấy lấp liếm cho qua, ba mẹ có ý nhắc nhở thì cô ấy lấy lí do sức khỏe. Nhưng cho tới hôm nay cô ấy đã nói thẳng quan điểm, rằng nếu anh không ngồi được vào cái ghế đó thì sẽ không bao giờ có chuyện sinh con, vậy thì kết quả đã quá rõ ràng rồi…cô ấy cuối cùng vẫn chỉ yêu chính bản thân mình và yêu tiền mà thôi…
Người ta không cần tới một người chồng như anh, không cần biết đến hai chữ gia đình thì sự cố gắng của anh cũng coi như đổ sông, đổ biển. Giang Vũ cười như điên dại, cười cho sự thất bại của một người đàn ông cũng được coi là thành đạt…Thế gian này mọi thứ đều có thể thay đổi, giả tạo…vậy mà anh cứ mải mê chờ đợi, hy vọng và vun đắp một sự mơ hồ…