Hai vợ chồng ăn cơm xong thì lúc này ông Trịnh Phong đi xuống, ông nói hai vợ chồng ra bàn phòng khách ngồi để nói chuyện. Hai vợ chồng di chuyển ra phòng khách thì ông Phong lên tiếng:
- Mẹ chỉ ốm qua loa thôi hai đứa không cần phải ở đây lâu, có ba ở nhà chăm mẹ rồi! Với tối có chị các con nữa!
- Ba! Ba cứ để vợ con ở nhà chăm mẹ đến khi mẹ khỏe hẳn đã.
- Không cần đâu, hai đứa qua thăm hỏi như này là được rồi! Bây giờ công việc bận rộn, lại đang trong giai đoạn cần nhân lực. Giang Vũ lại mới lên nắm quyền điều hành, cần nhiều sự hỗ trợ từ các con, đừng để ba con ông Sang có được sự lơ là của mình mà tìm cách tiêu diệt. Mình phải luôn đề phòng và nắm bắt cơ hội con ạ!
- Vâng, con hiểu rồi thưa ba! Nhưng chữ hiếu chúng con vẫn phải đặt lên hàng đầu!
- Ba mẹ nhận tấm lòng của hai đứa, thực sự là mẹ chỉ là ốm nhẹ thôi, mẹ cũng vừa dặn ba nói với tụi con thế!
- …
Tuyết San hiểu chồng khó xử nên nói ra ý kiến:
- Dạ, vậy ban ngày cứ để con đáo qua nhà với mẹ giúp ba, tối thì có chị rồi thì con sẽ ở nhà ạ!
- Thôi được rồi! Nhưng chiều nay các con cứ tới công ty đi, có gì mai qua cũng được!
- Vâng, chiều nay ba ở nhà với mẹ, con cũng có việc bàn với hai anh ấy một chút!
- Ừ!
Hai vợ chồng Tuyết San cùng nhau tới công ty, cả hai vào phòng của Vũ để bàn công việc. Vũ học chuyên ngành xây dựng nên phần kiến trúc và kỹ thuật anh nắm rất vững. Khi Vũ và Minh đọc qua bản kế hoạch của Tuyết San thì cả hai đều rất bất ngờ, ngay bản thân Giang Minh đã từng học đại học nổi tiếng ở Mỹ với chuyên ngành kinh tế thì cũng phải có cái nhìn ngạc nhiên với cô vợ nhỏ này. Mọi con số và sự tính toán đến chi tiết, mà phần lời bình rất thuyết phục, đúng như cô nói, điểm yếu của cô là phần kỹ thuật cô không nắm vững vì cô không thuộc chuyên môn, nhưng phần này anh Vũ sẽ làm rất tốt.
Vũ đọc đi đọc lại rồi phán một câu với em trai:
- Chú vứt cái bằng đại học của chú đi nhé?
- Ơ…đang bàn chuyện lại quay sang nói em là sao?
- Nhìn người ta học trong nước đây này, mà còn chưa học xong đâu đấy, thế mà viết một bản kế hoạch gần như hoàn chỉnh thế này!
- Ai lại so sánh như thế bao giờ?
Giang Minh nói với anh trai vậy thôi chứ trong bụng sướng bằng chết vì anh ấy vừa khen vợ mình, chỉ là cách khen này lại dìm anh xuống một bước. Hihi…người ít nói, hạn chế lời khen đôi khi cũng lạ…
Còn Tuyết San nghe anh chồng nói vậy thì có ý lên tiếng bênh vực nồi cơm nhà mình:
- Em vẫn còn nhiều thiếu sót, em có làm được một chút như này cũng là do chồng em dạy đó ạ!
- Em vẫn là biết khiêm tốn hơn chồng em đấy!
Tuyết San nói đến thế mà hình như anh chồng vẫn muốn chê bai nồi cơm nhà mình nên lại tiếp tục phân bua:
- Dạ, không phải đâu ạ! Là anh ấy trước mặt anh thì tỏ vẻ thế thôi, chứ ra ngoài anh ấy không vậy đâu ạ!
Giang Vũ biết thừa em trai mình như nào, nhưng là anh cố ý thử cô em dâu của mình, không ngờ cô em dâu này ngây thơ cứ tưởng anh mắng thằng em trai thật. Giang Vũ cười thầm trong lòng vì mừng cho em trai lấy được người vợ hết sức chu đáo lại hiểu chồng, đúng là hơn hết phần thiên hạ, trước mặt anh trai chồng thôi mà cũng cứ bênh chồng chằm chặp…Vũ không trả lời em dâu nữa mà quay sang em trai nói:
- Có vợ thế này mà không biết giữ thì không tìm được người thứ hai đâu!
- Hihi…anh yên tâm! Gì chứ khoản giữ vợ là không ai bằng em!
- Bàn công việc chính đi!
- Vâng.
Giang Minh thấy anh trai từ sau hôm có quyết định về cuộc hôn nhân của mình thì có phần vui vẻ hơn trước, và thi thoảng còn nói mấy câu bông đùa nữa. Điều này đối với anh hay mọi người là thường xuyên, là bình thường, nhưng với anh trai của anh thì rất hiếm khi. Nhìn thấy anh vui vẻ lên từng ngày thì Giang Minh mừng rất nhiều…hy vọng anh ấy sẽ gặp được người phụ nữ yêu thật lòng và biết trân trọng tình cảm của anh ấy.
Cả ba lại cắm cúi vào chỉnh sửa cho bản kế hoạch được hoàn chỉnh hơn, khi đã chuẩn bị hoàn tất thì đột nhiên cửa phòng làm việc bật mở. Ai cũng bị giật mình, nhưng khi nhìn thấy người đó là Cát Phượng thì cả ba nhanh chóng giấu đi vẻ bất ngờ đó, nhưng cô ta thì có vẻ tò mò và có xen phần nghi ngờ, nhưng ngay lập tức Giang Vũ đập bàn nói lớn với hai vợ chồng Giang Minh mà coi như vợ đến là chuyện bình thường:
- Hai người làm ăn kiểu gì đây hả? Tại sao tới giờ này còn trình bày lên một bản kế hoạch còn dở dang thế này hả? Hay là bây giờ chú không còn nắm giữ cương vị như trước nên làm ăn chấm chớ?
- Tôi chỉ làm được vậy thôi, nếu anh không đồng ý thì để người khác làm! Phải có thời gian chứ! Anh làm như muốn là xong ngay hả?
- Thế không làm ngay và gấp rút thì chú đợi đến lúc công ty đó chọn được đơn vị hợp tác mới làm xong hả?
Tuyết San thấy hai anh em nóng giận thì nói lời hòa hoãn:
- Anh Vũ! Anh cho bọn em làm lại, một lần nữa thôi!
- Được rồi! Không làm được thì viết đơn nghỉ việc đi!
- Vâng. Anh Minh chắc chắn làm cho anh hài lòng!
- Ra ngoài hết đi!
- Vâng ạ!
Tuyết San đứng dậy cầm theo cả bản kế hoạch còn dang dở cùng chồng đi ra ngoài. Cát Phượng nhìn theo với ánh mắt vẫn còn nghi hoặc thì Giang Vũ đi lại đỡ cô ta rồi nhẹ giọng hỏi han:
- Sao em không ở nhà nghỉ cho khỏe?
- Em đến xem tình hình công việc ra sao, mà hai đứa nó và anh sao ngồi có vẻ thân thiết thế?
- Em lại nghi ngờ gì vậy? Anh đã nói rõ với em rồi mà, dự án này lớn anh cần hai vợ chồng nó hỗ trợ, dù gì thằng Minh cũng có kinh nghiệm hơn anh.
- Thằng Minh thì em không nói, nhưng con ranh đó mà cũng xếp cùng với hai người được ư?
- Cũng không tệ đâu! Thôi đừng càu nhàu nữa không ảnh hưởng tới sức khỏe, anh không cần biết chúng nó làm gì miễn sao anh lấy được dự án này thì coi như hoàn thành mục tiêu rồi! Từ nay về sau anh làm gì cũng không ai nói được đúng không?
- Anh không sợ con ranh đó bán đứng mình à?
- Yên tâm, nó không dám đâu. Chồng nó còn dưới chướng anh thì làm gì dám động thủ.
- Anh vẫn nên cẩn thận!
- Ừ!
Cô ta ngồi ngẫm nghĩ một lát thì nhớ ra chuyện nên lại nhắc nhở Vũ:
- Anh này! Nếu dự án này thành công anh hất ba con ông Trịnh Phong ra đi!
- Vội làm gì?
- Nhận được dự án lớn này mình không cần sự hợp tác của ông ta nữa, dù ông ta rút vốn cũng không anh hưởng gì, huống chi còn có nhà em.
- Được rồi! Cứ để anh tính! Em về nghỉ đi nhé? Con cần được nghỉ ngơi!
- Anh sao thế? Cứ đuổi em về là sao?
- Anh lo cho hai mẹ con mà!
- Mấy nay anh sao thế? Toàn về muộn lại không gần em gì cả!
Giang Vũ chán nản trong lòng, mặc dù biết cả hai chỉ là đang lợi dụng nhau, nhưng cô ta diễn giỏi thế thì anh cũng phải làm anh chồng khờ như trước vậy, vẫn là vì mục đích nên lại phải ngon ngọt dỗ cô ta:
- Con và em là bảo bối của anh, với bây giờ anh đang cần sự tập trung mà! Xong lần này sẽ bù cho em nha! Ngoan về đi!
- Anh nhớ đấy!
- Ừ!
Cô ta nghe Giang Vũ hứa vậy thì vui vẻ đứng dậy ra về, nhưng cô ta chưa yên tâm nên đi xuống phòng làm việc của ba mình.
Lúc này ông Sang thấy con gái đến thì đi lại bàn ngồi hỏi chuyện:
- Sao lại quay lại đây rồi?
- Ba à? Cái thai ngày càng lớn, con sợ sẽ bị lộ đấy! Anh ta có vẻ cưng đứa bé này lắm, lúc nào cũng sợ con bị mệt với ốm thôi.
- Để qua mấy hôm nữa xem kết quả buổi đấu thầu cuối cùng này đã. Ba sẽ có cách!
- Con tính dù thắng thầu hay thua thì con cũng muốn xử lý cái thai này! Nhưng phải có người hứng chịu.
- Được rồi! Cứ về đi! Nóng vội hỏng chuyện!
- Ba ở đây nhớ để ý kĩ hai vợ chồng thằng Minh đấy! Con không tin nó giúp sức với Vũ là thật lòng đâu!
- Giờ nó đi với chồng con cũng chỉ như tay trợ lý quèn thôi mà! Chẳng qua thằng Vũ vì còn ba nó nên mới chưa hất thằng Minh thôi!
- Sao ba tự tin nói thế?
- Vì chồng con và thằng Minh không phải là cùng một mẹ sinh ra!
Cát Phượng bị câu nói của ba mình làm cho hết sức ngạc nhiên, cô ta ngồi đó mãi mới lên tiếng được:
- Ba…chuyện này là thật chứ?
- Ngày đó vô tình ba nghe hai vợ chồng ông Giang Hào nói chuyện.
- Ba! Vậy con có cách để ba con mình ẵm trọn tài sản của họ rồi! Bà Kim Liên thương chồng con lắm, kiểu gì ông bà ấy cũng nhất định không làm con trai mình đau khổ đâu.
- Ý con là…
- Ba cứ chờ đi, cơ hội sắp đến rồi!
Cát Phương ra về mà lòng tràn đầy vui mừng, sẵn tiện hào hứng cô ta lấy máy gọi cho một người. Sau vài phút đã có xe đến đón cô ta đi tới một khách sạn sang trọng. Vào tới phòng Vip thì có một người đàn ông trẻ chờ sẵn, cô ta cũng lả lướt ngồi xuống giường thì tên kia nói:
- Sao? Lại nhớ anh rồi à? Chồng em không làm cho em vui hay sao?
- Đừng nói nhiều! Tôi chả tiền và anh chỉ việc làm tôi thỏa mãn!
- Được! Anh thích kiểu phụ nữ như em!
Cô ta và tên kia lao vào nhau như hai con hổ đói, cô ta không cần biết bản thân đang mang thai mà hết sức, các kiểu với thú vui dục vọng. Hai con người cứ thế hết lần này tới lần khác cho tới khi cô ta thỏa mãn thì mới thôi…
Hai con người lúc này đã buông nhau ra, nhưng tên kia cũng chưa về vội như mọi lần mà còn nán lại nói chuyện, hắn thử bắt lời với Cát Phượng:
- Tôi hỏi thật là em chán chồng hay là anh ta không đủ sức phục vụ em?
- Không yêu!
Hắn ta thử hỏi thôi, nhưng không ngờ cô ta lại trả lời nên hắn ta hỏi tiếp:
- Không yêu thì lấy làm gì?
- Vì lợi ích thôi! Mà anh về đi hỏi làm gì?
- Ờ…thì chúng ta kể như cũng là chỗ quen biết!
- Tôi chỉ quen anh lúc trên giường còn ngoài ra không quen, ngay cả tên anh tôi cũng không muốn biết!
- Nghe buồn nhỉ? Nhưng không sao, tôi cũng quen rồi!
- Về đi!
Hắn ta mặc quần áo vào định đi về nhưng nhìn mặt cô ta có chút mệt mỏi thì tốt bụng hỏi thăm:
- Em không sao chứ?
- Tôi không sao! Anh về đi!
- Không sao thật chứ?
- Tôi nói anh về đi cơ mà!
- Được rồi! Tôi về nhé!
Cô ta không nói gì mà kéo chăn ôm chặt, chắc do vừa nãy vận động quá nên bị động thai, cơn đau bụng kéo đến nhưng cô ta cố chịu, không muốn ai biết nên cô ta cứ cố nằm đó nghỉ ngơi cho đến lúc đỡ hơn thì mới về lại nhà.
Lúc này ở công ty, Giang Vũ thấy cũng muộn rồi nên thu dọn bàn làm việc ra về thì anh nhận được điện thoại của tài xế…