Trợ lý Trần đứng bên cạnh đang co ro, khúm núm, không hiểu sao sếp hôm nay lại giận cá chém thớt thế này. Mới sáng ra đã cho con dân bản mặt giận dữ thì cả ngày sao mà có tâm trạng làm việc chứ!
Đang còn không biết phải làm sao thì thấy Sếp lại mỉm cười tủm tỉm, không biết tin nhắn của ai gửi đến mà khiến sếp từ tức giận trở nên vui vẻ thế kia! Đúng là khó hiểu…Trợ lý Trần vẫn đứng đó phân tích, đoán già, đoán non thì Giang Minh phân phó:
- Cậu báo cáo lịch trình hôm nay đi!
- À…vâng…vâng…
- Làm gì mà lắp bắp như gà mắc tóc thế?
- Dạ, có đâu sếp! Em báo cáo luôn đây ạ!
Trong lịch trình làm việc của ngày hôm nay thì buổi trưa có hẹn đi dùng bữa với bên đối tác, nhưng Giang Minh lại từ chối:
- Trưa nay cậu và Giám đốc đi thay tôi!
- Nhưng…
- Nhưng nhị gì? Có việc nhỏ này mấy người cũng không làm được thì nghỉ việc đi! Không phải lúc nào cũng ỉ vào tôi thế!
- Ý em không phải vậy, mà hôm trước sếp nói sẽ đích thân đi mà?
- Thì hôm nay tôi thấy không cần đích thân đi nữa! Cậu liệu mà thu xếp đi!
- Vâng.
Trợ lý Trần vẫn thấy hôm nay sếp có gì không đúng như mọi ngày, chưa bao giờ nhắc hai lần, chưa lần nào nói hai lời…thế mà hôm nay sao cứ thay đổi soành soạch thế nhỉ? Lạ…lạ lắm…
Giang Minh liếc thấy tên trợ lý của mình cứ đứng đó lẩm bẩm thì phán ngay cho một câu:
- Cậu còn chưa đi làm việc! Định không lấy lương tháng này à?
- Ơ…dạ không! Em đi luôn đây! Mà sếp nhớ ký duyệt hộ em chồng văn kiện hợp đồng này luôn nhé?
- Biết rồi! Ra ngoài đi!
- Vâng.
Giang Minh tâm trạng phấn khởi nên dù có chồng lớn chồng bé giấy tờ để trước mặt cũng không thấy khó chịu gì cả. Anh ngồi chăm chú xem xét kỹ lưỡng rồi mới đặt bút ký, ngồi làm liền một mạch cho tới khi đống giấy tờ đã vơi đi rất nhiều... Nhìn đồng hồ, thấy cũng gần tới giờ tan học nên anh lấy máy nhắn tin cho vợ:
- Tan học đợi tôi tới đón!
Tin nhắn gửi đi một lúc thì Tuyết San mới phản hồi lại:
- Nay tôi chỉ học có ba tiết thôi, tôi vừa về nhà rồi!
- Về rồi! Ai chở về?
- Là Nam Vinh!
Giang Minh lại thấy cô nhắn hai chữ Nam Vinh mà anh bắt đầu thấy nóng mắt, cái tên nhóc này sao suốt ngày dính tới cô là như nào nhỉ? Anh bực bội không nhắn nữa mà gọi lại, sau khi máy được kết nối thì anh không để cho cô nói trước mà anh đã vội chất vấn:
- Sao về không gọi tôi?
- Anh đi làm nhiều việc đâu phải lúc nào cũng thuận tiện!
- Tôi là chồng cô lại không thuận tiện, thì tên nhóc kia mới thuận tiện hả?
- Anh lại bắt đầu đấy! Mà sao cứ mỗi lần nhắc tới cậu ấy là anh như điên khùng vậy? Hay là anh thích tôi rồi?
- Cô…cô bị điên à? Tôi thèm vào mà thích đồ nhóc con!
- Thế sao phải nổi đóa lên?
- Là tôi đang giữ thể diện thôi, dù là giả tôi cũng không muốn bị mọc sừng đâu!
- Nói anh bị khùng còn không nhận! Tôi tắt máy đây! Nói với người điên lúc nữa chắc tôi cũng phát điên mất!
- Cô…
Tuyết San tắt máy miệng cười tủm tỉm, còn Giang Minh thì buồn bực trong lòng. Vừa mới vui chưa được bao lâu mà giờ mặt lại như đeo trì rồi. Lúc trước rất hào hứng muốn về đón ai đó cùng về nhà ăn cơm, nhưng lại bị người ta bơ luôn…
Giang Minh mang tâm trạng hậm hực ngồi làm việc tiếp, đang duyệt tới hồ sơ cuối cùng thì anh có điện thoại, tưởng vợ gọi lại nhưng không phải mà là Linh Đan, anh thở dài đặt bút ký nốt rồi mới bắt máy:
- Anh đây!
- Anh ơi? Trua nay anh rảnh không? Đi ăn với em nhé?
- Em rủ bạn đi đi! Anh bận rồi!
- Em vừa hỏi anh Trần nói anh không phải đi tiếp khách mà! Sao dạo này anh cứ luôn lấy lí do từ chối em thế?
Giang Minh nghe Linh Đan nói vậy thì lẩm bẩm trong miệng mắng trợ lý Trần, tháng này tôi sẽ cắt lương và thưởng vì cái tội nói rõ lịch trình của tôi. Giang Minh nói đại:
- Không phải lấy lí do mà anh bận thật!
- Bận gì tới giờ cơm cũng phải đi ăn chứ! Em đến đón anh nha?
Giang Minh định nói lời từ chối tiếp, nhưng nghĩ tới ai đó khiến mình bực, rồi lại nghĩ tới việc chiều nay tên nhóc kia đến đón đi học thì lại đồng ý với Đan:
- Không ra ngoài mà về nhà anh! Em đi thẳng về nhà anh nhưng đứng ở cổng đợi anh vào cùng đấy!
- Vâng.
Lúc này ở nhà Tuyết San cùng mọi người bắt đầu ngồi vào bàn thì thấy Giang Minh về cùng với Linh Đan. Bà Kim Liên thấy hai anh em về cùng nhau thì hỏi:
- Hai đứa đi đâu mà về cùng thế này?
Giang Minh không thèm nhìn vợ lấy một cái mà trả lời mẹ rất thản nhiên:
- Dạ, em Đan định rủ con ra ngoài ăn cơm, nhưng con nghĩ về nhà ăn sẽ ấm cúng hơn!
- Ừ! Hai đứa ngồi luôn đi!
Linh Đan vui vẻ chào cả nhà, và còn lịch sự hỏi Tuyết San:
- Chị San ơi, em ngồi bên anh Giang Minh không sao chứ ạ?
- Không sao em! Anh ấy là anh trai em mà! Em cứ ngồi tự nhiên đi!
- Dạ, em cảm ơn chị!
Bà Kim Liên lúc này quay qua nói chuyện với con trai:
- Mẹ tưởng con trưa nay đi tiếp khách cơ?
- Dạ, con hơi mệt nên con nói cậu Trần với giám đốc A đi rồi!
- Sao? Thế ốm như nào để mẹ bảo giúp việc lấy thuốc?
- Không cần uống đâu mẹ, con ăn cơm rồi nghỉ chút là được!
- Vậy con ăn đi, mà lần sau đi tiếp khách thì uống ít thôi con nhé, chứ cứ uống bạt mạng mẹ lo lắm!
Ông Giang Hào nghe vợ nói vậy thì cũng xen vào:
- Bà tưởng không uống mà được à? Có chỗ thì từ chối được, có chỗ thì bắt buộc phải uống, mà có khi phải uống nhiều là đằng khác. Đàn ông chúng tôi cũng chả sung sướng gì đâu!
- Thì tôi biết thế nhưng cứ dặn con trước!
- Nó lớn rồi, tự biết cân nhắc! Bà cứ xem có gì tẩm bổ, hay mua ít thuốc lá đông y tốt, mát gan, thải độc về cho ba con tôi dùng là được!
- Vâng, tôi biết rồi!
Bà Kim Liên vâng dạ với chồng rồi quay qua Tuyết San nói:
- Con xem chăm sóc chồng chu đáo nhé! Cũng đừng ỉ vào giúp việc, làm vợ phải tận tâm, tận lực chăm sóc, hỏi han, đừng gây phiền hà, áp lực cho chồng nghe chưa?
- Vâng thưa mẹ!
Tuyết San nhìn Giang Minh thì thấy anh vẫn thản nhiên ăn mà không nói năng gì cả. Nhưng cô em gái thanh mai thì không thế, nó thản nhiên cầm tay anh ta rồi hỏi han ân cần:
- Anh mệt như nào ạ?
- Anh không sao! Em ăn cơm đi!
- Anh ốm mà không nói em, lát em đi mua thuốc cho anh nhé?
- Anh…
Tuyết San không để Giang Minh nói hết câu mà nhẹ nhàng xen vào:
- Anh Minh ốm chị đã có sẵn thuốc rồi, em không cần phải nhọc công lo lắng đâu!
- Dạ, thế thì tốt quá! Em là sợ chị chưa chuẩn bị thôi ạ!
- Chồng chị làm lãnh đạo, bận trăm công nghìn việc nên vấn đề sức khỏe chị luôn quan tâm hàng đầu. Để giúp anh ấy có sức khỏe tốt thì chị cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ bồi bổ! Chị học được sự chu đáo này cũng là nhờ mẹ chồng chị chỉ dạy cho, và biết nắm bắt tâm lí người khác thì là do chị dâu chị bảo ban. Dù là chị vẫn chưa đủ đảm đang bằng mẹ và chị dâu nhưng những thứ cơ bản thì chị cũng biết!
Linh Đan bị Tuyết San chửi xéo thì cay cú, rõ là chị ta chửi mà được lòng cả mẹ chồng và chị dâu thế này, đúng là con cáo già…Nhưng Linh Đan vẫn mặt dày, cậy mình là em gái thân thiết của Giang Minh mà thản nhiên bày tỏ tình cảm:
- Anh ăn món này đi! Ăn nhiều vào cho nhanh khỏe ạ!
- Em cũng ăn đi này!
Giang Minh cũng gắp cho Đan để chọc tức vợ nhưng không, cô vẫn thản nhiên ăn, cô còn vui vẻ nói chuyện rồi gắp đồ ăn cho cả hai nữa khiến cho Minh chỉ biết bực thêm. Đưa Đan về là để thử xem vợ có phản ứng gì không, thế mà cuối cùng người bực dọc vẫn là anh.
Mọi chuyện không theo như ý nên Giang Minh không muốn mất công diễn nữa, ăn không ngon miệng nữa nên anh đứng dậy xin phép mọi người đi lên phòng. Linh Đan thấy anh đứng dậy thì cũng lanh tranh đứng lên theo, cô ta có ý muốn chăm sóc cho Giang Minh nhưng lúc đó Tuyết San lại đi trước một bước, cô đứng lên cầm tay Linh Đan nói lời náy náy:
- Thật ngại quá! Em sang chơi mà anh chị lại không tiếp đón chu đáo được! Nay anh Minh người không được khỏe đành để em ngồi lại chơi với ba mẹ và anh chị nha!
- Dạ…dạ không sao ạ!
- Vậy chị đưa anh Minh lên nghỉ trước nhé! Hôm khác anh chị mời em sau!
- Vâng ạ!
Linh Đan cay cú lắm nhưng trước cả nhà Giang Minh cô ta phải đóng vai em gái, cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Hai vợ chồng đưa nhau lên phòng, Giang Minh không nói năng gì mà đi thẳng ra ghế nằm, cô thấy anh vậy thì ngạc nhiên. Mới nói buổi sáng mà làm ngay à! Cũng cũng biết giữ lời hứa đấy, cô định trêu anh mấy câu nhưng nghĩ lúc trước anh nói không được khỏe thì tốt bụng hỏi han:
- Anh mệt như thế nào?
- Không sao!
- Nói đi để tôi lấy thuốc cho!
- Không cần uống thuốc!
- Không nói mẹ lại bảo tôi không quan tâm anh!
- Thế mẹ không nhắc thì cô không chủ động hỏi tôi đúng không?
- Ý tôi không phải vậy!
- Thế thì là gì? Mà nãy trong bữa ăn cô to miệng nói Linh Đan ghê lắm mà?
- Nói gì mà ghê? Tôi nói bình thường mà! Mà mới nói thế mà anh xót cô em gái rồi à?
Giang Minh khi nãy thấy cô phản bác ý tứ Linh Đan thì cũng hơi ngạc nhiên, cũng ra trò đấy, ai không hiểu chứ anh thì hiểu cô quá rõ là đang bảo vệ uy của bà vợ danh chính ngôn thuận mà! Diễn quá đạt đó chứ! Một mũi tên mà trúng tới ba đích luôn, cũng xuất sắc đấy…
- Cô thấy bình thường, nhưng tôi thì thấy không nghĩ vậy!
Ở với nhau vài tháng cũng coi như hiểu được nhau chút ít, bị Giang Minh nói rõ nên cô cũng không quanh co nữa:
- Ờ đấy! Là tôi phải dằn mặt em gái thanh mai của anh!
- Nó làm sao mà phải dằn mặt?
- Anh coi cô ta là em chứ tôi thì không, mà bản thân cô ta cũng không thực sự coi anh là anh và coi tôi là chị dâu! Nhưng yên tâm, tôi chỉ dằn mặt khi tôi là vợ anh thôi, còn khi nào hết hợp đồng thì mặc kệ hai người!
- Mặc kệ thì đi ra kia cho tôi ngủ!
- Ơ…đang nói chuyện mà!
- Tôi mệt, muốn đi ngủ! Không muốn nói chuyện nữa!
Tuyết San thấy Giang Minh kéo chăn chùm lên đầu không muốn nói chuyện thì lắc đầu, không nói thì thôi, nhưng nhìn anh ta nằm cái ghế đúng là khổ sở. Chân thì thò dài ra, chiều ngang cái ghế thì ngắn, soay sở kiểu gì cũng khó, nghĩ bụng anh ta đang mệt mà nằm thế này thì khổ quá nên có ý nhượng bộ:
- Anh về lại giường nằm đi!
- …
- Giang Minh?
- Gì?
- Về giường nằm đi! Tôi trả giường cho anh đấy!
- Không cần!
- Người đang mệt, về đó nằm đi cho thoải mái, tôi nhỏ hơn nằm ghế được rồi!
- …
- Giang Minh…Giang Minh…anh dậy đi!
Tuyết San kêu hai câu mà anh không trả lời, cũng không có động thái gì thì cô giật cái chăn khỏi người anh. Nhưng Giang Minh vẫn không nói không rằng mà quay lưng lại với cô. Tuyết San biết bữa nay người ta mệt mỏi, khó chịu trong người nên không muốn ăn thua, hay có ý bỏ mặc mà tỏ ra kiên trì, cô cúi xuống nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- Nghe tôi lên giường nằm đi!
- Tôi đã nói đồng ý nhường cho cô rồi thì nó là của cô, đi ra để tôi ngủ! Đừng có lải nhải nữa!
Cô bắt đầu nóng mắt rồi đó, nhưng hôm nay cố nhịn, vẫn kiên trì mềm mỏng, đưa tay kéo người anh quay lại:
- Nào dậy đi!
- Bỏ ra!
- Không bỏ!
- Có bỏ ra không?
- Không đấy!
- Thách thức hả?
- Ờ…Ngang bướng vừa thôi nhé, đây kiên trì hết nổi rồi đó! Đừng có cậy mình là chủ ở đây!
- Ai khiến cô?
- Là vì ba mẹ thôi!
Nghe câu này khiến Giang Minh càng bực thêm nên cứ nằm lì ra, cô thì nhìn ngứa mắt nên quát to:
- Có dậy không?
- Không!
Tuyết San đứng khom người lôi tay Giang Minh thật mạnh, nhưng anh to cao thế cô làm sao mà kéo nổi, cố cái nữa thì bị anh kéo luôn nằm lên người, cô giãy nảy thì càng bị anh giữ chặt lại không đứng dậy được. Vùng vẫy mãi thì mỏi tay chân cuối cùng là cô đành đầu hàng:
- Được rồi! Không lên giường ngủ thì thôi, tôi mặc kệ anh! Từ nay khỏe mạnh, hay ốm đau tôi cũng không thèm quan tâm hỏi han nữa! Đúng là làm ơn mắc oán mà!
- …
Tuyết San nói mà Giang Minh vẫn giữ im lặng, cô không muốn cái thế nằm này chút nào nên cố gắng mềm mỏng nói tiếp:
- Tôi không bắt anh về giường ngủ nữa thì bỏ tôi ra đi chứ?
Giang Minh sau một hồi im lặng thì giờ mới lên tiếng:
- Nhưng giờ tôi lại muốn lên giường…