Chương 982:
Hạng Tây Sở cười lạnh nói: “Lâm tiên sinh được vinh danh là võ thần, muốn thất bại một lần cũng khó, lần này Trần Ninh chết chắc.”
“Tôi đi xem một người chét như Tràn Ninh làm gì?”
“Người vợ xinh đẹp của anh ta đang ở đây, anh ta chết rồi tôi đến chăm sóc vợ giúp anh ta.”
Vừa dứt lời.
Hạng Tây Sở liền gặp được Tống Sính Đình và Đồng Kha đang đi về phía trước.
Anh ta nhìn về phía Tống Sính Đình xinh đẹp trẻ trung, hận ý trong lòng đối với Trần Ninh, khiến cho xúc động muốn ngược đãi, phá hủy hết những gì tốt đẹp ở sâu trong lòng anh ta trỗi dậy.
Hủy đi thứ mà kẻ thủ quan tâm nhất trân quý nhất, phá hủy từng chút từng chút một những thứ tốt đẹp đáy.
Khoái cảm trả thù này, mới là cảm giác tuyệt diệu nhát.
Khóe miệng Hạng Tây Sở hơi giương lên, cười gần nói: “Khà khà, Trần phu nhân, chào cô…”
Viện trước của suối nước nóng.
Trần Ninh đang giao chiến với Lâm Khí Thiên.
Hai người giao thủ, đã qua mười mấy chiêu.
Lúc bắt đầu, Lâm Khí Thiên còn miễn cưỡng ngăn cản được.
Nhưng sau khi qua mười chiêu, anh ta có chút không chịu là nỗi.
Ngay vào lúc anh ta cảm thấy tràn ngập nguy hiểm, bỗng nhiên ông chủ của suối nước nóng Thiên Tâm mang theo hai nhân viên phục vụ, vội vội vàng vàng xuất hiện.
Ông chủ suối nước nóng hô lên: “Trần tiên sinh, không hay rồi, Hạng thiếu mang theo máy tên cấp dưới, xâm nhập vào bên trong suối nước nóng, chúng tôi không thể ngăn cản được…”
Cái gì?
Trần Ninh và đám người Điển Chử sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Bên trong ánh mắt của Trần Ninh hiện lên lửa giận, một cỗ sát khí cuồng bạo đột nhiên phát ra từ trên người anh, ngang ngược tràn ra xung quanh.
Một quyền mang theo nộ khí của anh đánh về phía Lâm Khí Thiên.
Một quyền này, thế đến không thẻ đỡ.
Lâm Khí Thiên hoảng hốt, hét lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân, cũng đánh ra một quyền, muốn ngăn cản một quyền chứa cơn tức giận này của Trần Ninh.
Rằm!
Trần Ninh một quyền đánh bại Lâm Khí Thiên, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương, mang theo Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, nhanh chóng đi về hướng phòng suối nước nóng.
Lâm Khí Thiên nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh, mơ hồ nhìn về phía bóng hình Trần Ninh đang rời đi.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng anh ta.
“Người này thật mạnh!”
“Thì ra đây là mùi vị của sự thất bại, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được rồi, thật là… đau đón…”
Nói xong, cổ của anh ta nghiêng về một bên, đã không còn thở.
Đầu hành lang suối nước nóng.
Đồng Kha thấy Hạng Tây Sở muốn lăng nhục chị họ, cô vừa sợ vừa giận, vừa hô chị họ chạy nhanh, vừa liều lĩnh lao về hướng Hạng Tây Sở, muốn ngăn lại đám người Hạng Tây Sở.
Đồng Kha học qua máy chiêu phòng thân của con gái.
Nhưng Hạng Tây Sở lại từ nhỏ đã học thuật cận chiến ở’ trong quân đội, Đồng Kha sao có thể là đối thủ của Hạng Tây Sở chứ.
Cô vừa tới gần, Hạng Tây Sở liền đột nhiên đưa tay phải ra, một cái bóp chặt lấy cỗ của Đồng Kha, dùng một tay xách Đồng Kha lên khỏi mặt đát.
Cả khuôn mặt Đồng Kha đỏ lên.
Nắm đấm, chân không ngừng đắm đá vào người anh ta, nhưng lại không hề có tác dụng.