Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Bầu trời u ám, không lâu sau, từng giọt mưa rơi rả rích. 

Mạc Nguyên vội vàng chạy vào trong một quán café, tìm chỗ trống ngồi xuống, gọi một tách cà phê và vài món ăn. 

“Ha, nói mưa là mưa liền sao?” 

Anh ta cẩn thận xem xấp hồ sơ, không bị mưa làm uót. 

“Hết hồn, nếu như hồ sơ quyên góp bị ướt, thật không biết ăn nói sao với sư phụ. 

Mạc Nguyên vừa uống cà phê vừa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng không biết mưa đến khi nào mới hết?” 

Anh ta đang suy nghĩ xem có nên đi taxi đến biệt thự của Giang Nghĩa không, thì đột nhiên có một cô gái mặc váy ngắn hai dây từ ngoài cửa chạy vào, cô ta lấy cặp che đầu, quần áo ướt đẫm. 

Trông dáng vẻ có lẽ là sinh viên đại học. 

Cô gái nhìn một lượt, đa số chỗ đều có người ngồi, chỉ có vị trí đối diện Mạc Nguyên là vẫn còn trống, thế là cô ta đi qua đó, vén tóc lên, mỉm cười hỏi: “Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?” 

Giọng nói trong trẻo, lúc cô ta vén tóc lên tỏa ra mùi hương của thiếu nữ, cùng với nụ cười mê hoặc ngay lập tức đã khiến Mạc Nguyên bị hớp hồn. 

Phải biết là Mạc Nguyên lớn như vậy chưa từng hẹn hò, bình thường trong tiệm thuốc không thể nhìn thấy nữ sinh viên đại học tuổi xuân phơi phới nào. Trái tim của anh ta đập thình thịch liên hồi. 

“Được, được chứ. Mạc Nguyên nói chuyện cũng trở nên ấp úng, thẳng nam 100% có lẽ chính là nói đến anh ta. 

Cô gái ngồi xuống, chỉnh lại quần áo. 

Động tác đó, mùi hương đó, đã khiến trái tim Mạc Nguyên đập loạn xạ, mất hết hồn vía, cúi đầu không dám nhìn, nhưng trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang bò, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn trộm. 

Vừa hay, lại đụng trúng ánh mắt của cô gái. 

Mạc Nguyên nghĩ thầm: chết chắc rồi, nhất định bị xem là tên lưu manh, làm sao đây? 

Ai ngờ, cô gái không những không phản cảm, ngược lại còn phì cười: “Anh dễ thương thật đấy. 

Dễ thương? 

Mạc Nguyên....dễ thương? 

Anh ta cứng đơ như pho tượng. 

Cứ như vậy, hai người trẻ xa lạ bởi vì vào cùng một quán café để trú mưa đã dần dần quen nhau. 

Vào lúc này, Mạc Nguyên đã không còn suy nghĩ đến việc “bắt taxi về nhà”, anh ta thậm chí còn hy vọng cơn mưa này sẽ không bao giờ ngừng, nếu như mưa đến cuối đời thì tốt biết bao? 

Nhưng duyên phận cũng sẽ có lúc tận. 

Mưa nhanh chóng ngừng rơi, cô gái cầm cặp lên, vẫy tay chào Mạc Nguyên, mỉm cười rời đi. 

Cô ta, mơ mơ màng màng chạy vào tim Mạc Nguyên, lại mơ màng biến mất, chỉ để lại niềm vui ngắn ngủi và sự thất vọng mãi mãi cho Mạc Nguyên. 

Đến sau cùng, Mạc Nguyên đến cả tên của người ta cũng không biết. 

“Haizz... 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận