"Sư phụ, ông ấy..."
Vẻ mặt của Giang Nghĩa nháy mắt dại ra, đây là dáng vẻ chưa từng xuất hiện trước đây của anh.
Tuy rằng mâu thuẫn với Ôn Nhược Hà giấu rất sâu.
Nhưng dù gì Giang Nghĩa và Ôn Nhược Hà cũng là thầy trò, dù sao cũng đã từng trải qua một quá khứ tốt đẹp, dẫu sao cũng là tự tay Ôn Nhược Hà đã bồi dưỡng Giang Nghĩa.
Hận thì hận, ân tình vẫn khó có thể quên.
Giang Nghĩa nhắm hai mắt lại, hơi hơi ngẩng đầu, giải quyết tình cảm phẫn hận trong lòng.
Advertisement
Ôn Nhược Hà tính đi tính lại, cuối cùng vẫn không tính được đến bản thân mình, thế nào cũng không thể tưởng được ông ta vậy mà sẽ lấy cách này để buông tay thế gian.
Vậy nên chuyện xưa nói rất đúng: Hưởng lạc đúng lúc.
Không nên mong chờ vào ngày mai, bởi vì chưa chắc bạn đã thật sự có mày mai.
Mở mắt ra.
Advertisement
Giang Nghĩa nhìn về phía Lôi Hạo, "Tại sao lại làm như vậy?"
Lôi Hạo cười, anh ta mở rộng hai tay: "Tại sao? Còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ tôi cũng phải giống như anh cả đời bị Ôn Nhược Hà không chế sao? Giang Nghĩa,
anh phải cảm ơn tôi, thật sự là tôi đã giúp anh diệt trừ một phiền phức lớn. Nếu không phải tôi, anh chắc chắn sẽ không biết phải làm thế nào với mưu mô của Ôn Nhược Hà."
Những lời này đều là sự thật.
Ôn Nhược Hà chưa chết, nhất định sẽ âm thầm tính kế Giang Nghĩa cả đời.
Vậy nên, cái này cũng tính là giúp Giang Nghĩa sao?
Giang Nghĩa lắc đầu cười khổ, giọng điệu trầm thấp nói: "Cho dù không có phần thù hận này với sư phụ, tôi và cậu hôm nay cũng chỉ có một người sống."
Lôi Hạo gật gật đầu, "Tuy rằng tôi và anh thường xuyên không hợp nhau, nhưng những lời này của anh tôi cũng đồng ý. Giang Nghĩa, từ giờ khắc tôi bước lên lôi đài này, đã không muốn để anh sống sót."
"Rất tốt, khẩu khí rất lớn.
Lần đầu tiên, Giang Nghĩa thể hiện trạng thái nghiêm túc, hai mắt anh nhìn chằm chằm Lôi Hạo.
Động tác như thỏ.
Tạch một tiếng, Giang Nghĩa nhảy tới bên người Ngô Hạo, tốc độ kia, nhanh đến nỗi mắt thường không thể thấy.
Lôi Hạo cho rằng tốc độ của anh ta đã rất nhanh, nhưng ở trước mặt Giang Nghĩa, vẫn không thể nào chịu nổi một kích được.
"Sao nào?"
Không đợi Lôi Hạo phản ứng lại, nắm tay Giang Nghĩa đã vung ra ngoài.
Phạch!
Nắm tay rắn chắc dừng ở trên vai Lôi Hạo, trong nháy mắt, bờ vai của anh ta liền bị trật khớp.
"Còn chưa xong đâu."
Giang Nghĩa đột nhiên nhảy lên, sau đó thân thể ép mạnh xuống, hai đầu gối đè xuống trước ngực Lôi Hạo, bịch một tiếng, sau đó trực tiếp đạp anh ta bay ra ngoài xa bảy tám mét.
Lôi Hạo giãy giụa đứng lên, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Giang Nghĩa căn bản không cho anh ta thời gian nghỉ ngơi, nhanh như chớp đánh vào trước mặt, một quyền rồi lại một quyền, như những hạt mưa liên tiếp hạ xuống cơ thể Lôi Hạo.
"Aaaaa ~~"
Lôi Hạo phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Huấn luyện lâu như vậy, anh ta vẫn không thể đuổi kịp được bộ pháp của Giang Nghĩa, thực lực của người đàn ông này quả thật là khủng bố.
Không thắng được.
Đây là ý nghĩ chân thật nhất của Lôi Hạo.
"Ngã!"
Một chân Giang Nghĩa đặt ở phía sau lưng của Lôi Hạo, chỉ thấy Lôi Hạo bay thẳng ra ngoài, ngã khụy xuống dưới đất, hơi thở thoi thóp.
Vốn tưởng rằng sẽ có một hồi chiến đấu ngang bằng thực lực, không ngờ tới vậy mà hoàn toàn nghiêng về một phía.
Thực lực của Giang Nghĩa, vượt xa Lôi Hạo nhiều lắm.
Những người dự thi đã bị loại từ sớm, cả đám đều xoa mồ hôi lạnh, cừ thật, đều là cấp bậc chiến đấu gì chứ?