Thấy chữ ký của Giang Nghĩa, trong lòng Bạch Dương không biết có cảm giác gì, anh ta và Cự Giải làm việc chung lâu như vậy, vốn cho rằng mọi người đều là anh em, ai có thể ngờ được biết người biết mặt không biết lòng, Cự Giải vậy mà chọn phản bội vào thời khắc mấu chốt như này.
“Đáng hận!” Bạch Dương đấm mạnh vào tường.
Lúc này, Lâm Chí Cường đi vào, lông mày nhíu chặt nói: “Thống soái, Cự Giải cậu ta làm cái gì thế?”
Giang Nghĩa đưa đơn từ chức cho Lâm Chí Cường: “Từ nay về sau, Cự Giải và khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc của chúng ta không còn dây dưa gì nữa.
Lâm Chí Cường thở dài, lại nói: “Vậy bây giờ chúng ta đối mặt với một vấn đề khá nghiêm trọng, sau khi Cự Giải rời đi, ai bổ sung vào chỗ trống của cậu ta? Dự án của Liên minh khoa học kỹ thuật nghiên cứu được một nửa thì dừng lại, người bên kia hỏi thì phải làm sao? Sức nặng của Cự Giải ở công ty quá lớn, cậu ta rời đi, tương đương cắt đứt hệ thống cung cấp máu của công ty, sau này sẽ rất khó khăn.”
Phải, đây là một vấn đề lớn.
Ai bổ sung vào chỗ trống?
Advertisement
Giang Nghĩa trầm ngâm một lúc, bất lực nói: “Sự việc tới nước này cũng không có cách khác nữa, chỉ có thể mời lão tướng xuất mã, tạm thời giúp chúng ta vượt qua ải khó.”
Anh cầm điện thoại lên gọi điện.
Một tiếng sau, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong phòng làm việc, người tới chính là ba của Giang Nghĩa – Giang Hàn Phi.
Khoảng thời gian này ông ta luôn ở nhà dưỡng bệnh đã rất lâu không quan tâm những chuyện trong công ty, một là không muốn quản, hai là cũng yên tâm về năng lực của Giang Nghĩa.
Nào ngờ Giang Nghĩa cũng sẽ gặp tình huống không xử lý được.
Advertisement
Giang Nghĩa nói: “Ba, con cũng không muốn mời ba xuất mã, nhưng cục diện bây giờ là như này, Cự Giải từ chức, không có ai có thể chống đỡ được chỗ trống
của chủ quản bộ phận nghiên cứu, chỉ có thể mời lão tướng ba xuất mã, vượt qua ải khó.”
Giang Hàn Phi cười rồi chỉ vào Giang Nghĩa: "Được rồi, chuyện này ba biết hết rồi, giao cho ba là được, nhưng Nghĩa à con cũng phải nhanh chóng tìm người kế nhiệm đủ tư cách mới được, ba sẽ không cứ thay thế mãi vị trí này đâu.”
“Con biết, tạm thời thay thế thôi.”
"Ừ."
Như vậy, Giang Hàn Phi tạm thời thay thế vị trí của Cự Giải.
Thực lực của Giang Hàn Phi không cần bàn cãi, nhiều năm nay, nghiên cứu của ông ta ở thành phố ngầm đã chống đỡ cả khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, trước kia có thể được, bây giờ đương nhiên cũng có thể được.
Chỉ là tình trạng sức khỏe cộng thêm tuổi tác của ông ta không thể làm mãi được.
Cần tìm người kế vị.
Điều này rất khó.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế, lông mày nhíu chặt, vấn đề khó mà Cự Giải để lại cho anh thật sự có hơi khó giải quyết.
Cùng lúc này, ở trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao.
Kerry đang ăn cơm uống rượu với một người đàn ông trung niên đầu hỏi, người đàn ông này là phó chủ nhiệm bộ phận của Xã Khoa Viện, Tần Diễm Thạch.
Dự án của Liên minh khoa học kỹ thuật chính là do Tần Diễm Thạch phụ trách theo dõi và xử lý về sau.
Lúc này, Tần Diễm Thạch vừa ăn đồ ăn, vừa đầy tâm tư nhìn Kerry, ông ta không hiểu cậu thanh niên này tại sao lại muốn mời mình ăn cơm.
Không có chuyện gì không tới điện Tam Bảo, nếu đã mời ăn cơm, nhất định có nguyên nhân.
Nhưng ông ta lại không nghĩ ra trên người mình có điểm gì đối phương có thể lợi dụng, nhất thời khá khổ não.
Lại ăn vài miếng, Tần Diễm Thạch thật sự không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Kerry, cậu gọi tôi tới không chỉ đơn giản là vì ăn cơm đâu nhỉ? Có chuyện gì thì cậu nói thẳng, đừng để tôi đoán đi đoán lại.
Kerry cười đầy quỷ dị, nói: “Tôi chỉ là cảm thấy công việc cũ của ông quá vất vả, mời ông tới ăn cơm nghỉ ngơi, không có suy nghĩ quá nhiều gì cả. Phục vụ, nào, rót rượu cho chủ nhiệm Tần.”
“Kerry! Cậu không nói thật với tôi, bữa cơm này tôi không ăn nữa, tạm biệt!”
Tần Diễm Thạch vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, kết quả sau khi nhìn thấy chai rượu nhân viên phục vụ cầm lên, lập tức ngồi xuống.
Đó là nữ nhi hồng thượng hạng ở Thiệu Hưng, rượu ngon.
Tần Diễm Thạch không có quá nhiều sở thích, không hút thuốc không đánh bạc, không thích phụ nữ không thích sưu tập, sở thích lớn nhất đời này của ông ta là uống rượu.
Có thể nói, mê rượu như mạng.
Vừa nhìn thấy rượu ngon, vậy thì không biết trời trăng mây đất gì nữa.
Sau khi thấy nhân viên phục vụ rót một ly đầy, Tần Diễm Thạch đã quên sạch lời nói trước đó, cầm ly rượu lên uống.
“Rượu ngon, rượu ngon.
“Nào, rót thêm cho tôi một ly
Nhân viên phục vụ làm theo.
Tần Diễm Thạch vội vàng uống tiếp, càng uống càng vui, mặt đỏ hây hây, rất vui vẻ.
Kerry nhìn dáng vẻ uống rượu của ông ta, mỉm cười không nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!