Vết thương đó vô cùng kinh khủng, chỉ cần lệch một chút là có thể chết người.
Xem ra Cao Chí Định có thể trên cơ Đinh Nhị Tiến, chắc chắn là có liên quan đến vết thương này.
Quả nhiên, Cao Chí Định cất cao giọng nói: “Năm đó tôi và Đinh Nhị Tiến là bạn học, ông ta đắc tội với một nhóm thanh niên xã hội đen, sau khi tan học bị người ta chặn ở cổng trường, Đinh Nhị Tiến không dám về nhà.”
“Là tôi đã bảo vệ ông ta mà đánh nhau với đám thanh niên đó.”
“Là tôi đã giúp ông ta chặn bọn họ lại, để ông ta đi trước, vì thế mà tôi bị một tên lưu manh trong đám đó đâm một dao.”
“Các người nhìn đi, đây chính là vết thương năm đó để lại, nếu như không phải mạng tôi lớn thì tôi đã sớm không còn đứng đây nữa rồi, chỉ cần lúc đó dao hơi lệch một chút là cái mạng nhỏ của tôi đã không còn.”
“Nhưng mà như thế, năm đó tôi cũng đã nằm trên giường nửa năm trời.”
Kéo áo xuống.
Cao Chí Định nhìn Đinh Nhị Tiến: “Ông bạn cũ à, ông đã hoàn toàn quên mất chuyện năm đó rồi à? Bây giờ tìm được một cậu con rể vàng thì liền không nhận ra tôi, hay lắm.”
Đinh Nhị Tiến một mặt vô tội: “Không phải đâu lão Cao, tôi đâu có không nhận ra ông.”
“Vậy tại sao ông lại muốn đánh con trai tôi, kêu con trai tôi cút ra ngoài?”
Đối mặt với lời chỉ trích của Cao Chí Định, Đinh Nhị Tiến nói không nên lời.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Nghe thế, Đinh Thu Huyền mới biết hóa ra giữa ba mình và Cao Chí Định còn có mối quan hệ này, chẳng trách Đinh Nhị Tiến vẫn luôn không dám chống đối Cao Chí Định. Dù sao thì đó là ơn cứu mạng mà, là ân tình trả cả đời cũng không hết.
Cao Chí Định thở dài: “Bây giờ tôi đến đây cũng không yêu cầu ông làm gì, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng.”
Đinh Nhị Tiến hỏi: “Ông muốn đòi công bằng gì?”
Cao Chí Định nói: “Ông bạn cũ, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, bây giờ tôi cho ông hai con đường, thứ nhất ông trả lại cho tôi một dao mà năm đó ông đã nợ tôi.”
Trả bằng cách nào?
Chẳng lẽ bắt Đinh Nhị Tiến bị đâm một dao, tuổi Đinh Nhị Tiến đã cao, làm sao có thể chịu nổi?
Cho dù là người trẻ tuổi thì cũng không thể nào vô duyên vô cớ bị đâm một dao.
Đinh Nhị Tiến cười cười, xấu hổ: “Một dao đó làm sao trả đây, ông nói xem, điều kiện thứ hai là gì.”
Cao Chí Định cười lạnh, giọng nói trầm xuống: “Cách thứ hai đó chính là ông kêu đứa con rể vàng này của ông quỳ xuống với con trai tôi, dập đầu nhận lỗi.”
“Chuyện này..."
Mọi người đều choáng váng.
Hiển nhiên là Cao Chí Định nhất định phải tìm lại thể hiện cho con trai mình.
Cao Vũ Tường bị Giang Nghĩa đánh bị thương, còn đuổi ra cửa, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi được chứ, cho nên Cao Chí Định quyết tâm muốn tìm thể diện về cho con trai ông ta.
Chỉ cần Giang Nghĩa dập đầu nhận lỗi, xem như Cao Vũ Tường đã có thể có về mặt mũi.
Trên bàn cơm, sắc mặt của đám người vô cùng khó coi.
Đinh Phong Thành là người phản ứng đầu tiên: “Nè ông già kia, ông quá đáng rồi đó, tuy là ông đã cứu chú ba của tôi, nhưng đây không phải là cái cớ để ông ngang ngược vô lý, rõ ràng là con trai ông không hiểu chuyện, lại ép buộc em rể tôi xin lỗi, ông bị điên rồi hả?”
Cao Chí Định ngẩng đầu lên: “Ông bạn đây chính là thái độ của nhà họ Đinh các người đó à?”
Đinh Nhị Tiến vẫy tay kêu Đinh Phong Thành ngồi xuống: “Ngồi xuống đi.”
Đinh Phong Thành vô cùng bất mãn mà ngồi xuống, anh ta thật sự không vừa mắt Cao Chí Định chút nào.
Đinh Nhị Tiến nặn ra một nụ cười, ông ta hỏi: “Lão Cao à, oan gia nên giải không nên kết, hay là bỏ đi, để Giang Nghĩa rót rượu nhận lỗi với cháu đây là được rồi, quỳ xuống thì có hơi quá đáng.”
Cao Chí Định bỗng nhiên đứng dậy đập bàn.
“Bỏ qua? Bỏ qua cái gì mà bỏ qua?”
“Các người ra tay đánh người, mời một ly rượu là xong việc hả? Uống rượu thì có thể gọi là trừng phạt à, làm vậy y như ban thưởng còn gì.”
“Ông bạn, ông đúng là kẻ vô ơn bội nghĩa, ông đối xử với người có ơn với mình như thế hả?”
Đinh Nhị Tiến bị chỉ trích không biết phải làm như thế nào.
Kêu Giang Nghĩa quỳ xuống, tuyệt đối không được, nhưng nhìn bộ dạng này, Cao Chí Định một bước không chịu nhường, Đinh Nhị Tiến lâm vào tình thế khó xử.
Lúc này, Cao Vũ Tường mới nói: “Đúng là quỳ xuống có hơi nghiêm khắc, mời một ly rượu không phải là không thể nào.”
Hai mắt Đinh Nhị Tiến phát sáng: “Vẫn là cháu trai biết lẽ phải.”
Ông ta cho rằng Cao Vũ Tường không làm khó ông ta, thật ra không phải là vậy.
Cao Vũ Tường khoác tay: “Nghe tôi nói hết đã.”
Dừng một lúc, anh ta tiếp tục nói: “Chỉ có đều những gì mà ba tôi nói cũng có đạo lý, kêu Giang Nghĩa uống rượu, nào có thể xem như là trừng phạt? Làm như vậy còn tiện nghi cho anh ta, cho nên phạt rượu không thể để Giang Nghĩa uống.”
Trong cặp mắt anh ta lộ ra một sự gian trá, ai nấy đều cảm thấy sau lưng rét lạnh.
Đinh Phong Thành rất trượng nghĩa, chủ động bưng ly rượu lên: “Vậy thì để tôi uống thay Giang Nghĩa, được chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!