Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Y tá nhìn qua Giang Nghĩa, lại quay đầu nói với người đàn ông: “Anh Kim, chúng tôi thật sự xin lỗi, tất cả phòng bệnh đều đã kín người, hiện tại căn phòng này là ít người nhất.”

“Nhưng mà anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp, nhất định sáng ngày mai sẽ chuyển anh đến phòng bệnh đơn.”

“Mong anh kiên nhẫn một đêm.”

Người đàn ông kia vô cùng khó chịu, khoác khoác tay: “Được rồi được rồi, cút ra ngoài hết đi, ông đây muốn ngủ.”

Y tá gật đầu: “Vậy chúng tôi đi trước nha anh Kim, anh nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì thì cứ nhấn nút ở trên bàn là được, phòng bệnh của anh sẽ có y tá trực ban phụ trách 24/24.

Sau khi dặn dò xong xuôi, y tá mới vội vàng rời đi.

Anh Kim đó nằm xuống nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy Giang Nghĩa chướng mắt.

Anh ta gọi Giang Nghĩa: “Nè tên nhóc kia.”

Giang Nghĩa không thèm để ý tới anh ta.

Anh Kim nheo mắt bất mãn nói: “Mẹ nó, mày bị điếc hả, ông đây đang gọi mày đó.”

Giang Nghĩa vẫn không tỏ thái độ như cũ.

“Ồ, thằng nhóc này có khí thế nhỉ?” Anh ta tiếp tục nói: “Ông đây không thích phải dùng chung một phòng với người khác, mày tự giác một chút đi, tìm y tá dọn phòng.”

Đinh Thu Huyền nghe không nổi nữa.

Cô nhịn không được mà quát to: “Sao tính tình anh lại ngang ngược như thế chứ! Ở đây là bệnh viện, không phải là nhà anh, không phải là anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, với lại chúng tôi là người đến căn phòng này trước, nếu như đi thì cũng là anh đi.”

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, còn gặp phải kẻ ác không nói đạo lý như thế, Đinh Thu Huyền ghê tởm chết đi được.

Anh Kim sửng sốt vài giây, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Cho đến bây giờ cũng chỉ có người khác lịch sự lấy lòng anh ta, đây là lần đầu tiên có người dám lớn tiếng với anh ta như thế.

Anh Kim vỗ vỗ giường bệnh rồi ngồi dậy: “Này, cho chút thể diện mà không cần có đúng không? Được thôi, xem xem ông đây chơi chết các người như thế nào.”

Anh ta nhìn thoáng qua Giang Nghĩa: “Ồ, bị thương ở tim có đúng không, có vẻ như là rất nghiêm trọng.”

Nói xong, anh Kim lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra.

Rút một điếu rồi bật lửa.

Anh ta ngông nghênh hút lá trong phòng bệnh, mùi khói thuốc bay khắp cả phòng, vô cùng khói ngửi.

Đinh Thu Huyền rất ghét mùi thuốc lá, cộng thêm vết thương của Giang Nghĩa căn bản không thể ngửi khói thuốc.

Thế là Đinh Thu Huyền nổi giận đùng đùng đi đến trước giường bệnh anh Kim, quát lớn: “Ở đây là phòng bệnh, anh không thể hút thuốc được, có biết không hả?”

Anh Kim liếc nhìn cô: “Tôi hút thuốc của tôi, cô khó chịu thì cút ra ngoài đi.”

“Anh!” Đây là lần đầu tiên Đinh Thu Huyền gặp phải người không nói đạo lý như thế, cô tức giận, cả người phát run: “Anh có dập điếu thuốc đi không hả?”

“Không đấy.”

“Được, tôi cho anh hút thuốc.”

Đinh Thu Huyền lập tức nhấn cái nút màu đỏ bên cạnh giường bệnh, chỉ một lát sau, y tá và bác sĩ đều chạy vào.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh Kim không sao đó chứ?”

“Anh Kim, có phải là anh cảm thấy chỗ nào đó không thoải mái không? Nếu có thì nhất định phải nói với tôi.”

Bác sĩ và y tá căng thẳng muốn chết.

Anh Kim phủi phủi khói bụi: “Không phải là tôi nhấn nút, là cô ta.”

Bác sĩ thở phào một hơi, chỉ cần anh Kim không có việc gì là tốt rồi.

Quay đầu lại, bác sĩ nhìn Đinh Thu Huyền với vẻ mặt bất mãn: “Nút nhấn khẩn cấp trong căn phòng này là của anh Kim, mong cô đừng tùy tiện động vào.”

Đinh Thu Huyền hậm hực chất vấn: “Chỉ có anh ta là bệnh nhân, người khác không phải là bệnh nhân hả?”

Bác sĩ hừ lạnh một tiếng: “Đừng có nói nhảm nữa, cô kêu chúng tôi đến đây là có chuyện gì, người thân của cô xảy ra tình huống gì à?”

Đinh Thu Huyền nói: “Chồng tôi không có vấn đề gì, tôi gọi các người đến đây chính là để các người nhìn anh Kim đáng ghê tởm này.”

Cô chỉ tay về phía anh Kim, ánh mắt của y tá và bác sĩ đều nhìn sang.

Một chốc sau, bác sĩ nghi ngờ hỏi: “Anh Kim làm sao?”

“Còn làm sao nữa?” Đinh Thu Huyền lớn tiếng nói: “Các người không nhìn thấy hả, anh ta đang hút thuốc đó.”

Quả thật lúc này trên tay anh Kim còn đang cầm điếu thuốc, đắc ý hút, trong phòng bệnh tràn ngập mùi khói thuốc, bác sĩ và y tá đều có thể nhìn thấy.

Nhưng mà không có ai coi ra gì.

Bác sĩ trực tiếp quát lại: “Đây là chuyện cá nhân của người ta, làm sao chúng tôi có thể quản được?”

Cái gì gọi là các người không thể xen vào?

Trốn tránh trách nhiệm như thế à?

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận