Bệnh viện do Kim Khắc Trung quyên tặng thì có thể làm xằng làm bậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó à?
Trên đời này nào có đạo lý như vậy?
“Các, các..." Đinh Thu Huyền nhìn một đám người trước mắt, tức giận đến nỗi ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Giang Nghĩa thấy như vậy, cười khổ lắc đầu, vén chăn lên bước xuống từ trên giường, vừa mang giày vừa nói: “Anh không cần phải nằm viện nữa, ồn ào nhiều thứ như thế làm gì. Thôi được rồi, chúng ta về thôi.”
Giang Nghĩa đi đến khoác tay Đinh Thu Huyền, dẫn cô đi ra ngoài.
Đinh Thu Huyền có tức giận cũng vô dụng, đây là địa bàn của người ta, mình có phàn nàn như thế nào thì bác sĩ và y tá cũng sẽ không đứng về phía mình.
Kim Khắc Trung ở đằng sau hả hê nói: “Rốt cuộc cũng biết cút rồi à. Xì, ngay từ đầu cút đi không phải là tốt hơn à, còn bắt ông đây phải chỉnh các người, đúng là thấp hèn.”
Bác sĩ khom người nói: “Bây giờ trong phòng bệnh này không còn bệnh nhân nào khác, anh Kim cứ yên tâm dưỡng thương, bệnh viện chúng tôi sẽ không sắp xếp bệnh nhân khác đến đây làm phiền anh, xin anh cứ yên tâm.”
Kim Khắc Trung xua tay: “Được rồi được rồi, các người đi ra ngoài hết đi, tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi.”
Bác sĩ và y tá lần lượt đi ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.
Ở một bên khác.
Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đi đến xe mình, Đinh Thu Huyền tức giận đùng đùng, đập vào tay lái mấy cái phát tiết bất mãn trong lòng.
“Ông xã, anh nói xem thế giới này bị làm sao vậy, kẻ có tiền muốn làm cái gì thì làm à, không tuân theo quy tắc hả?”
Giang Nghĩa nắm lấy tay cô: “Dĩ nhiên là không phải.”
Đinh Thu Huyền lắc đầu: “Theo như em thấy chính là như vậy đó, người nào có tiền thì có thể muốn làm cái gì liền làm cái đó, còn những người ở tầng lớp thấp hơn sẽ nịnh bợ lấy lòng, quy tắc chế độ gì đó đều là chuẩn bị cho người bình thường như chúng ta.”
Giang Nghĩa vừa cười vừa nói: “Thôi được rồi, đừng có tức giận nữa, xã hội này có thể hoạt động là do phụ thuộc vào quy tắc và quy định, không có người nào có thể tùy ý dẫm đạp.”
Dừng lại một chút, anh nở nụ cười thần bí: “Thu Huyền, anh cược với em một chuyện.”
Đinh Thu Huyền quay đầu nhìn Giang Nghĩa: “Cược cái gì?”
“Anh cược là trong vòng một tiếng nữa, Kim Khắc Trung cùng với bệnh viện này sẽ bởi vì bọn họ xem thường quy tắc, dẫm đạp lên quy tắc mà nhận phải trừng phạt.”
“Làm sao có thể?” Đinh Thu Huyền căn bản không tin.
“Có cược không?”
“Cược chứ, ai sợ ai?” Đinh Thu Huyền dứt khoát: “Thắng thua tính như thế nào?”
Giang Nghĩa cười xấu xa: “Nếu như anh thua thì anh sẽ làm nô lệ trong vòng một tháng cho bà xã đại nhân, em muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đó, một câu oán giận cũng không có.”
Đinh Thu Huyền hài lòng gật đầu: “Được, nghe không tệ đó, vậy nếu như em thua thì sao?”
“Nếu như em thua...” Ánh mắt Giang Nghĩa đảo qua đảo lại trên người Đinh Thu Huyền: “Vậy thì sinh cho anh một đứa nhỏ.”
“Anh... cái đồ lưu manh!”
Đinh Thu Huyền đưa tay đánh lung tung trên người Giang Nghĩa, mặt đỏ như quả cà chua, cả người nóng bừng.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, Đinh Thu Huyền đã sắp nhịn không nổi rồi.
Tình yêu của cô dành cho Giang Nghĩa đã sắp tràn ra ngoài, cô vô cùng hi vọng có thể đơm hoa kết trái với Giang Nghĩa, là một cặp vợ chồng chân chính.
Hai người đang giỡn với nhau, bỗng nhiên lại nhìn thấy một chiếc xe công vụ màu trắng dừng trước cửa bệnh viện, có một nhóm người bước xuống, không biết đó là ai, bọn họ vô cùng nghiêm túc đi vào bệnh viện.
Bác sĩ và y tá trực ca giật mình kêu lên, thậm chí còn có người gọi điện thoại liên lạc với viện trưởng.
“Mấy người kia là ai vậy?” Đinh Thu Huyền tò mò hỏi.
“Người bên cục vệ sinh.” Giang Nghĩa nói như thật.
Giang Nghĩa đã nói rồi, anh không thể nào để người khác bắt nạt Đinh Thu Huyền, cho nên Giang Nghĩa tuyệt đối sẽ không nương tay với Kim Khắc Trung và cái bệnh viện này.
Anh đã âm thầm liên lạc với Lâm Chí Cường từ trước, sắp xếp người đến đây kiểm tra toàn diện.
Bệnh viện xem thường quy tắc quy định như thế, nhất định phải để nó biến mất.
Hai người bọn họ giống như khán giả xem kịch, im lặng ngồi trong xe thưởng thức vở kịch sắp bắt đầu.
Náo nhiệt rồi đây.
Vốn dĩ bệnh viện đã "ngủ", lập tức liền bừng tỉnh.
Sau khi cục vệ sinh kiểm tra đột xuất thì phát hiện có rất nhiều nơi không phù hợp với tiêu chuẩn, hút thuốc trong phòng bệnh vẫn còn nhẹ, còn có rất nhiều phương diện khác có vấn đề lớn.
Bệnh viện này toàn thân đều là sâu mọt.
Kết quả xử lý cuối cùng chính là ngừng kinh doanh chỉnh đốn ba tháng, phạt một nghìn năm trăm tỷ, đồng thời còn phải chuyển tất cả các bệnh nhân sang bệnh viện khác, chi phí phát sinh toàn bộ đều do bệnh viện chi trả.
Xử lý như thế, coi như bệnh viện này hoàn toàn sụp đổ, không cố gắng thêm bảy tám năm thì chắc chắn không vực dậy nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!