Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Nghĩa còn trong mơ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh dụi mắt, thuận tay nghe điện thoại.
“Alo? Ai vậy?”
“Chào cậu Giang, tôi là chủ tịch của trang sức Mạc Bắc --- Tô Tín Lượng, trước đó từng ký hợp đồng với cậu, không biết cậu còn nhớ không?”
Trang sức Mạc Bắc? Tô Tín Lượng?
Giang Nghĩa lắc lắc đầu, dường như có chút ấn tượng, có điều bởi vì hợp đồng đã ký quá nhiều, nhất thời không phải nhớ quá rõ.
Anh hỏi: “Ông chủ Tô, có chuyện gì sao?”
“Là như này, trong tay tôi có một lô hàng vừa chuyển tới, muốn từ trong chọn ra mười viên, không biết cậu có rảnh giúp tôi xử lý chuyện này không?”
Là giám đốc thu mua danh dự, ông chủ người ta đã gọi điện tới, nói không rảnh sẽ không thích hợp lắm.
Dù sao anh cầm tiền của người ta.
“Được, cho tôi địa điểm và thời gian, tôi qua một chuyến.”
“Ặc, vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Sau khi cúp máy, Tô Tín Lượng lập tức gửi thời gian và địa chỉ vào mail của Giang Nghĩa.
Sau đó, ông ta gọi giám đốc thu mua của công ty --- Hầu Dương tới.
“Tiểu Hầu, hôm nay Giang Nghĩa sẽ qua một chuyến, giúp chúng ta chọn một lô hàng, tôi bởi vì buổi chiều phải ra ngoài đàm phán với khách hàng tạm thời không có thời gian, cậu giúp tôi tiếp cậu ấy.”
“Ngoài ra, cậu là giám đốc thu mua của công ty chúng ta, phải theo Giang Nghĩa người ta học hỏi nhiều, xem xem cậu ta rốt cuộc đã dùng cách gì phân biệt đồ tốt hay không tốt.”
“Biết rồi chứ?”
Hầu Dương gật đầu: “Được, chuyện đón tiếp Giang Nghĩa cứ giao cho tôi là được.”
“Ừ, vậy tôi đi trước đây.”
Bàn giao mọi chuyện xong xuôi, Tô Tín Lượng cầm cái cặp công văn rời khỏi phòng làm việc.
Ông ta vừa rời trước thì lập tức biểu cảm của Hầu Dương đã thay đổi.
Hầu Dương hằn học đấm xuống bàn.
“Cái quái gì chứ?!”
“Hầu Dương mình mới là giám đốc thu mua của trang sức Mạc Bắc, chuyện chọn hàng mua không giao cho mình làm, lại để một người ngoài làm, ha ha, ông chủ Tô thật sự là bị điên rồi.”
“Mình ngược muốn nhìn xem Giang Nghĩa này có bản lĩnh kinh thiên gì?”
Thời gian trôi qua trong nháy mắt.
Buổi chiều.
Giang Nghĩa dựa theo thời gian hẹn, trước 15 phút thì lái xe tới dưới tòa nhà công ty của trang sức Mạc Bắc, Hầu Dương dẫn người đi ra đón, nhưng trên mặt không có nụ cười, giống như nhìn thấy kẻ thù.
Hai người vừa gặp mặt, Hầu Dương đã bất thình lình hỏi: “Cậu chính là Giang Nghĩa?”
“Phải.”
“Nghe nói cậu trước đây làm lính, mấy tháng gần đây mới tiếp xúc với việc kinh doanh trang sức?”
“Ừm, không sai.”
Mấy người của Mạc Bắc vừa nghe thì đều vui rồi, một người mới mới tiếp xúc với việc kinh doanh trang sức mấy tháng, không biết ngại mà đảm nhận chức giám đốc thu mua, còn tới đâu cũng khoe mình có mắt nhìn rất giỏi.
Ha ha, nghe kiểu gì cũng giống một kẻ lừa đảo.
Hầu Dương siết áo sơ mi, cố ý hỏi: “Cậu Giang, cậu biết tôi ở trong ngành này đã làm bao nhiêu năm không?”
Giang Nghĩa lắc đầu.
“Nói cho cậu biết, tôi 12 tuổi thì vào công ty làm học trò, lại làm marketing, quảng cáo, kế toán, luyện công, chỉ cần là chức vụ có liên quan tới trang sức, tôi đều từng làm.
“Ngành này, tuyệt đối không có ai hiểu hơn tôi.”
“Tôi đã làm gần 30 năm mới có năng lực đảm nhiệm chức giám đốc thu mua, mới luyện ra đôi hỏa nhãn kim tinh. Mà cậu, chỉ tiếp xúc mấy tháng thì dám ngồi ngang hàng với tôi.”
“Ha ha, cậu thật sự nói phét không biết ngượng mồm!”
Xem ra, oán niệm của người này rất sâu.
Giang Nghĩa ho một tiếng, nói: “Có vài chuyện, tay nghề giỏi không phải nằm ở số năm. Ông cái gì cũng hiểu một chút, nhưng ông cái gì cũng không tinh thông thì có tác dụng gì? Ông chủ của công xưởng, đâu cần hiểu thao tác cụ thể nhỉ?”
Hầu Dương bị chặn có chút không chịu.
Đúng vậy, ông ta cái gì cũng hiểu, kiến thức rất rộng, nhưng cụ thể với bất kỳ mảng nào cũng không đạt tới trình độ chuyên nghiệp.
Đây chính là điểm yếu lớn nhất của ông ta.
Cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không tinh thông.
Lúc này, thư ký của Hầu Dương đi tới thay ông ta giải vây: “Ha ha, anh Giang, bản lĩnh của anh tôi chưa nhìn thấy, nhưng sự lợi hại của miệng lưỡi của anh chúng tôi thật sự diện kiến rồi.”
Giang Nghĩa đã cười: “Người lớn nói chuyện, trẻ con chen mồm cái gì?”
Một câu nói chặn đứng họng thư ký không biết gì.
Thư ký muốn phản bác, lập tức bị Hầu Dương cản lại, đúng vậy, ở trường hợp như này, một thư ký như anh ta không thích hợp để nói nhiều.
Mọi chuyện hãy giao cho thành tích thực tế nói đi.
Hầu Dương nói: “Mấy lời nói nhảm chúng ta không nói nữa, Giang Nghĩa, mục đích hôm nay gọi cậu tới, thiết nghĩ cậu đã rất rõ rồi. Ông chủ của chúng tôi muốn từ trong một lô hàng mới giữ lại 10 viên, tất cả số còn lại sẽ bán qua tay. Cho nên, lần này cậu phải có ánh mắt cay độc một chút, giữ lại đồ tốt, nếu không chúng ta sẽ lỗ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!