Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Keng, con dao rơi xuống đất.

Đôi tay Hầu Dương che bụng lại quỳ xuống, đau đến nỗi một câu cũng không nói được.

Giang Nghĩa vừa chuẩn bị đấm thêm phát thứ hai, Đinh Thu Huyền túm tay anh, khẽ lắc đầu.

Đây là nhà của bọn họ, không phải lò sát sinh, cố gắng không ra tay ở nhà, cũng đừng để trong nhà có máu.

Giang Nghĩa phun ra một câu.

"Cút."

Đơn giản một chữ, lại như trọng lượng của ngàn quân.

Tên thư ký kia không rảnh để ý đến Hầu Dương, sợ tới mức vội vàng mở cửa, như con thỏ vắt chân lên cổ mà chạy, tên Giang Nghĩa này quả thật không phải người, chính là một tên ma quỷ, tốc độ và sức mạnh kia, quả thật quá kinh khủng.

Thân thể gầy yếu kia của thư ký, một đấm thôi có lẽ là chết luôn rồi.

Hầu Dương gian nan đứng lên, run rẩy đi ra cửa, nửa câu cũng không dám nói.

Thật đáng sợ, lần đầu tiên ông ta gặp phải người đàn ông đáng sợ như vậy, thật sự là không phải con người, đó là Tu La tới từ địa ngục, khủng bố khiến người ta sợ hãi.

Tiễn đi hai tên phiền toái này, Giang Nghĩa nhẹ nhàng thở ra.

Cúi đầu vừa thấy, trên bàn vẫn còn quà tạ lỗi.

Anh mỉm cười đẩy cái hộp đến cho Đinh Thu Huyền: "Vợ à, bộ sang sức này rất đẹp, nếu không em đeo thử đi?"

Đinh Thu Huyền trừng anh một cái: "Em không cần, nghĩ đến hai kẻ ghê tởm kia, cả người em đã không thoải mái. Anh mau trả nó lại cho Trang sức Mạc Bắc, ngay cả một giây em cũng không muốn nhìn thấy nữa."

"Ok, anh sẽ trả lại theo ý của em."

Bên kia, Hầu Dương ra tới cửa, mới xấu hổ phát hiện, thư ký đáng chết kia đã lái xe đi trước.

Hầu Dương tức đến dậm chân.

"Mẹ mày, cái thằng gió chiều nào che chiều ấy, khi có nguy hiểm thì chạy trước một mình."

Có tức nữa cũng chẳng có cách nào, ông ta chỉ đành dựa vào hai chân đi ra ngoài.

Ra đến cổng tiểu khu, Hầu Dương nhận được điện thoại của Tô Tín Lượng.

"Hầu Dương, tôi đã biết được tình hình thông qua thư ký, cậu là một thằng phế vật, ông cho cậu đi xin lỗi, cậu mẹ nó lại ra tay đánh người? Còn đánh không lại người ta, bị người ta dạy dỗ lại! Thật là mất mặt."

"Cậu cũng không cần về công ty nữa, bây giờ tôi chính thức sa thải cậu."

"Loại rác rưởi như cậu, cút về nhà mà dọn phân của cậu đi!"

Nói xong, Tô Tín Lượng tắt luôn điện thoại, đối với tên cấp dưới bồi dưỡng hai mươi năm này, không hề có chút luyến tiếc nào.

Hầu Dương tức đến muốn nổ phổi.

Vừa đi, ông ta vừa hùng hùng hổ hổ: "Tên đáng chết, ông đây cực cực khổ khổ giúp lão làm việc, dốc sức làm việc giúp lão có được cơ ngơi công ty hôm nay, lại đối xử với ông như vậy? Tô Tín Lượng ông cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông đây sẽ quay về chơi chết ông!"

"Còn Giang Nghĩa nữa, ông đây muốn mày chết không được tử tế!"

Ông ta vừa xoa cái bụng đau đớn, vừa bước dọc theo đường cái.

Cứ đi về phía trước, một chiếc xe ngừng lại bên người, cửa sổ xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đeo kính râm mở miệng hỏi: "Có phải Ông Dương của Trang sức Mạc Bắc không nhỉ?"

Hầu Dương hừ lạnh một tiếng: "Tôi là Hầu Dương, nhưng không phải người của Trang sức Mạc Bắc nữa."

"Vậy thì đúng rồi, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp ngài một chút, mời lên xe."

"Tổng giám đốc của các người là ai? Ai vậy?

"Trang sức Thiệu Anh, Weiss."

Hầu Dương chấn động, Trang sức Thiệu Anh, đứng đầu trong ngành sản xuất trang sức của khu vực Giang Nam, thực lực mạnh nhất.

Mặc dù Trang sức Star Jewelry là doanh nghiệp trang sức cấp thế giới, trong chốc lát cũng không có cách nào có thể ấp đảo được Trang sức Thiệu Anh, hai bên ở thị trường khu vực Giang Nam đấu đến người chết ta sống.

Sao lúc này, người đứng đầu chi nhánh Trang sức Thiệu Anh khu vực Giang Nam lại đột nhiên muốn gặp mình?

Ông ta lại nghĩ, Giang Nghĩa là người của Trang sức Jewelry, mà Trang sức Thiệu Anh là đối thủ một mất một còn của Trang sức Jewelry, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Weiss chính là bạn của ông ta!

Nghĩ đến đây, Hầu Dương gật gật đầu, duỗi tay mở cửa xe, ngồi xuống.

Nửa tiếng sau.

Hầu Dương được đưa đến tòa nhà văn phòng của Trang sức Thiệu Anh, dưới sự dẫn đường của người đeo kính râm, đi tới văn phòng tổng giám đốc.

Không đến phòng tiếp khách mà đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, đủ để nhìn ra Weiss tôn trọng Hầu Dương, cái này khiến Hầu Dương cảm thấy không thể ngờ tới.

Vừa vào cửa, Hầu Dương liền thấy một người đàn ông đeo kính, dáng vẻ gầy yếu, cực kỳ văn nhã ngồi trước bàn làm việc.

"Ngài chính là tổng giám đốc Weiss?" Hầu Dương thử hỏi.

"Ha ha, là tôi."

Weiss bỏ bút lông đen trong tay xuống, đi tới bắt tay Hầu Dương, cho ông ta ngồi xuống.

"Không biết ngài tìm tôi có việc gì?” Điều này khiến Hầu Dương cảm thấy được quan tâm mà lo sợ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận