Anh khẽ gõ lên mặt bàn, hỏi: “Hầu Dương, tôi đối với ông mà nói, có lẽ chỉ có hận thù không có ân huệ? Ông cảm ơn tôi, phải nói từ đâu đây?”
Hầu Dương đứng thẳng người, cắn môi.
Sau khi hít thật sâu mấy hơi, Hầu Dương thành thật nói ra âm mưu ba ngày trước.
Ông ta liên thủ với Weiss để hãm hại Giang Nghĩa như thế nào, lại bị Weiss chơi như thế nào, cuối cùng tại sao mà sống được, nói rõ từ đầu đến cuối.
Nếu như không phải Giang Nghĩa nhìn thấu được kế hoạch của Weiss, bây giờ Hầu Dương đã ngồi tù rồi.
Phần ân tình này, nặng như núi.
Đến tận lúc này, Giang Nghĩa mới hiểu quá trình của chuyện này.
Từ trước đến nay Giang Nghĩa đều nghĩ Viên Triệu Hào lên kế hoạch hãm hại anh ta, dù sao nhiệm vụ này cũng là do Viên Triệu Hào sắp xếp, tài xế cũng là người của Viên Triệu Hào.
Vì vậy, sau khi hóa giải nguy nan, Giang Nghĩa không hề gấp gáp ngả bài với Viên Triệu Hào.
Dù sao đều là quản lý cấp cao của một công ty, đấu đá nội bộ trong công ty, không có lợi với công ty.
Nhưng bây giờ từ trong miệng của Hầu Dương biết được quá trình của chuyện này, Giang Nghĩa mới đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra trong kế hoạch này, Viên Triệu Hào chỉ là một quân cờ, Weiss mới là hung thủ thật sự đứng đằng sau.
Weiss này, từ sau khi đến Giang Nam đều đối đầu với mình, Giang Nghĩa cũng không biết tại sao mình lại đắc tội với ôn thần này.
Anh thở dài một hơi.
“Nếu như Viên Triệu Hào vì ghen ghét tôi, hận tôi, đối phó với tôi, vậy thì vì đại cuộc của công ty, tôi có thể nhẫn nhịn.”
“Nhưng ông ta liên thủ với người ngoài, ăn cây táo rào cây sung, vậy thì tôi không thể mặc kệ ông ta.”
“Người này nhất định phải diệt trừ!”
Một khi bị Giang Nghĩa cho vào ‘danh sách đen’, vậy người này xem như đã xong đời.
Viên Triệu Hào, xong đời rồi.
Để chứng thực lời Hầu Dương nói là sự thật, đáng tin, Giang Nghĩa lục tìm trong phòng làm việc, cuối cùng thật sự tìm được hợp đồng buôn lậu kia ở trong tủ sách.
Bởi vì mấy ngày hôm nay anh rất để ý, Viên Triệu Hào không có cơ hội lấy hợp đồng về, nên mới để lại.
Giang Nghĩa lật hợp đồng kia để xem, giống như Hầu Dương nói, hai người bọn họ bị tính toán.
Nếu như không phải Giang Nghĩa kịp thời phát hiện ra sự tồn tại của chiếc hộp đen kia, có lẽ lúc này anh và Hầu Dương đã ngồi trong tù rồi.
“Thật nham hiểm.”
Cất bản hợp đồng buôn lậu đi, Giang Nghĩa nhìn Hầu Dương, nói: “Thực ra ông cũng không cần cảm ơn tôi, tôi làm tất cả những điều này là vì bảo vệ chính bản thân mình, chẳng qua trùng hợp cứu ông mà thôi, vốn dĩ tôi không có ý cứu ông.”
Đây là sự thật.
Có thể thẳng thắn, bộc trực với người khác như vậy, khiến Hầu Dương càng cảm động.
Ông ta tò mò hỏi: “Đúng rồi, anh Giang, tốt rất tò mò tại sao anh lại phát hiện ra được sự tồn tại của chiếc hộp đen kia?’
Giang Nghĩa thừa nước đục thả câu: “Cái này không tiện nói với ông.”
“Vậy…chiếc hộp đen kia đâu rồi?”
Giang Nghĩa xòe tau ra: “Trên tay đột nhiên xuất hiện thứ không nên tồn tại, tôi tiện tay vất đi rồi.”
“Vất đi rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!