Ngồi lên xe, Giang Nghĩa mỉm cười nhìn Đinh Thu Huyền, anh cố ý hỏi: “Dáng vẻ vừa rồi của em trông thật hả hê, trong lòng đang sướng đến phát rồ đúng không?”
Đinh Thu Huyền giả vờ không để ý: “Em mới không giống anh, lấy chuyện trả đũa người khác làm niềm vui.”
“Ồ, có thật không?”
“Đương nhiên.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên thực tế trong lòng Đinh Thu Huyền đang vui vẻ như điên.
Mặc dù có vẻ hơi không có đạo đức cho lắm, xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác, nhưng mà nói đi thì nói lại, Hách Chí Mai đáng để hận.
“Ngồi cho chắc vào, về nhà ăn cơm thôi.”
Giang Nghĩa giẫm chân ga, xe hiên ngang rời đi.
Mặc dù ngày hôm nay không mua được đồ trang sức, nhưng mà Đinh Thu Huyền lại thu hoạch được thứ còn có giá trị hơn đồ trang sức nhiều.
Về đến nhà.
Hai vợ chồng Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn đầy ắp.
Bọn họ cho là Đinh Thu Huyền sẽ mua một món đồ trang sức quý giá trở về, vì để chúc mừng con gái, hai vợ chồng đặc biệt làm một bàn đồ ăn để cô ăn mừng.
Kết quả nhìn thấy Đinh Thu Huyền đi tay không về nhà, trên tay của Giang Nghĩa cũng không xách theo cái gì.
Đinh Nhị Tiến cau mày hỏi: “Thu Huyền, sao con lại trở về tay không thế, là Giang Nghĩa chê đồ đắt không mua cho con hả?”
Tô Cầm lau tay bước tới: “Mẹ nói này Nghĩa, con như vậy là không đúng, trước kia con không có tiền thì thôi, bây giờ mỗi tháng con kiếm được nhiều tiền như thế, con cũng nên bù đắp cho Thu Huyền nhà chúng ta chứ, đã nói là sẽ dẫn con bé đi mua đồ trang sức thì sao có thể tay không trở về?”
Giang Nghĩa vô cùng oan ức.
Đinh Thu Huyền giải vây giúp anh: “Ba mẹ, chuyện này không thể trách Giang Nghĩa được, là con không muốn.”
Đinh Nhị Tiến hừ lạnh: “Đừng có giả vờ, nào có người phụ nữ nào mà không thích đồ trang sức chứ, con đừng có nói đỡ cho nó cái thằng này, vừa có tiền thì tính tình liền xấu đi. Thu Huyền, mấy năm nay con chịu khổ nhiều như thế, bây giờ cũng nên tiêu xài một chút, đừng có tiết kiệm tiền cho nó.”
Đinh Thu Huyền mỉm cười kéo kéo ra ngồi xuống: “Mặc dù Giang Nghĩa không tặng đồ trang sức cho con, nhưng mà lại tặng cho con một món quà còn quý giá hơn.”
“Hả?”
Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm đồng loạt hỏi: “Quà gì vậy?”
Đinh Thu Huyền đặt hợp đồng làm việc mình mới vừa ký tên lên trên bàn, vô cùng đắc ý mà vỗ vỗ vào nó: “Anh ấy đã tìm giúp con một công việc phù hợp.”
Công việc?
Đinh Nhị Tiến lại càng bất mãn hơn.
Ông ta không vui: “Giang Nghĩa, bây giờ con kiếm tiền không ít, cần gì phải để Thu Huyền ra ngoài làm việc chứ? Con cứ để cho con bé ở nhà nghỉ ngơi đi, để cho con bé chuẩn bị sinh con không được à?”
Đinh Thu Huyền bĩu môi nói: “Ba à, con là loại người chỉ biết ăn cơm mà không biết kiếm sống ư?”
Ba cô liền im bặt.
Tô Cầm bước tới cầm lấy hợp đồng: “Có công việc cũng tốt, con gái thì cũng phải nên độc lập một chút, không thể cái gì cũng dựa vào đàn ông, giống như mẹ cả đời bị ba con quản lý, một chút tự do cũng không có.”
Đinh Nhị Tiến lườm bà: “Này, tôi thích nghe phụ nữ các bà buôn chuyện đó, sao tôi lại không cho bà tự do hả, bà nói..."
Ông ta vừa định lải nhải với Tô Cầm vài câu, kết quả nhìn thấy Tô Cầm như là bị trúng gió, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt mở thật to.
Giống như là nhìn thấy quỷ.
“Này bà, bà bị làm sao vậy?”
Đinh Nhị Tiến bị dọa vội vàng đến đỡ Tô Cầm, mà Tô Cầm thì lại khó khăn quay đầu lại đưa bản hợp đồng trong tay cho Đinh Nhị Tiến.
“Ông à, ông xem công việc này thử đi.”
“Công việc? Có vấn đề gì không?”
Đinh Nhị Tiến nhận lấy hợp đồng rồi xem một lượt, phản ứng của ông ta chỉ có hơn Tô Cầm chứ không hề kém.
Ông ta hoảng sợ nhìn Đinh Thu Huyền, không dám tin mà hỏi: “Thu Huyền, bây giờ con là tổng giám đốc phân bộ Giang Nam của Star Jewelry?”
Đinh Thu Huyền chỉ cười mà không nói tiếng nào.
“Thật là ghê gớm, gia đình chúng ta có tai to mặt lớn rồi.” Đinh Nhị Tiến lại xác nhận bản hợp đồng một lần nữa, vẫn còn cảm thấy khó tin.
Vốn dĩ cho rằng Giang Nghĩa được lên làm giám đốc thu mua là đã lợi hại lắm rồi, không ngờ bản lĩnh con gái mình lại càng lớn hơn.
Sau này cả gia đình không cần phải lo lắng cái ăn cái mặt.
Cho dù bây giờ Đinh Nhị Tiến lập tức từ chức thì cả đời cũng không cần phải lo có tiền tiêu không hết.
Đinh Thu Huyền nói: “Đây chính là công việc mới mà Giang Nghĩa đã tìm cho con, ba mẹ, hai người còn có ý kiến không?”
“Không có, tuyệt đối không có.”
Đinh Nhị Tiến làm gì còn có ý kiến?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!