Đây thực sự là vấn đề, lúc đầu Giang Nghĩa cứ luôn miệng nói là miễn phí, không cần Kỳ Chấn trả một đồng nào, vậy mà hôm nay vẫn phải chi ra 90 tỷ?
Đương nhiên cái giá 90 tỷ này đã là cái giá hời rồi, Kỳ Chấn không có ý trách cứ Giang Nghĩa, chỉ muốn trêu chọc anh thôi.
Giang Nghĩa cầm tách trà lên, bình thản nói: “Chủ tịch Kỳ, mặc dù lần này tốn 90 tỷ, nhưng không phải trích từ tài khoản công ty, không tiêu tiền của công ty, nói cách khác là không tiêu tiền của ông. Cho nên về cơ bản nó hoàn toàn miễn phí.”
“Ồ?” Kỳ Chấn tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cậu tự bỏ 90 tỷ tiền túi ra mua “quà” cho tôi? Thế thì ngại quá.”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Tôi không hào phóng thế đâu.”
Kỳ Chấn mơ hồ: “Thế cậu lấy ở đâu ra 90 tỷ?”
Giang Nghĩa nhắc nhở: “Ông còn nhớ bọn người Viên Triệu Hào không?”
Câu nói kia làm thức tỉnh Kỳ Chấn, ông ta đương nhiên nhớ rồi. Cuộc họp ban quản lý lần trước, mục đích chính là sa thải tất cả bọn họ.
Tại cuộc họp sa thải nhân viên đó, Giang Nghĩa đã tạo cho Kỳ Chấn một bất ngờ, đó chính là khiến cho ban quản lý như Viên Triệu Hào bị sa thải rồi còn mất tiền nữa.
Có lẽ nào…
Kỳ Chấn kinh hãi nhìn Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa gật đầu: “Xem ra chủ tịch Kỳ đã đoán được rồi. Không sai, chúng ta đã nhận được tiền của đám Viên Triệu Hào, tổng cộng là 90,66 tỷ, vừa đủ để thanh toán 90 tỷ cho lần mua hàng này.”
Phục rồi, ông ta phục thật sự.
Kỳ Chấn giơ ngón tay cái lên, bội phục sát đất trước mưu kế của Giang Nghĩa.
Ngay từ đầu, khi Giang Nghĩa đòi tiền đám người Viên Triệu Hào, anh đã tính đến bước sử dụng tiền của Viên Triệu Hào để mua hàng của Sử Chính Cương.
Sử dụng cái mâu của kẻ thù để xuyên thủng cái thuẩn của kẻ thù khác.
Mượn đao giết người.
Lợi hại, thực sự quá lợi hại.
Kỳ Chấn vừa bội phục vừa cảm thấy ớn lạnh, Giang Nghĩa quá mưu trí, cũng may ông ta đứng ở phe anh. Nếu không, Kỳ Chấn cũng không biết Giang Nghĩa sẽ tính kế mình thành cái dạng gì nữa.
Lúc này, Kỳ Chấn rất chân thành cảm ơn mẹ mình, lúc đó chính mẹ ông ta đã kiên trì mới thành công lôi kéo Giang Nghĩa về phía mình để Star Jewelry có một người trụ cột.
Thậm chí có thể nói rằng Star Jewelry có thể không có Kỳ Chấn, nhưng nhất định không thể thiếu Giang Nghĩa.
Người đàn ông này thật sự quá mạnh.
Kỳ Chấn nói tiếp: “Chúng ta có hàng của Sử Chính Cương, điều này bổ trợ cực lớn cho Star Jewelry. Sau khi mất đi một số lượng lớn ban quản lý, chúng ta rất cần một sự kiện náo nhiệt để khôi phục lại diện mạo tinh thần của công ty. Sự kiện lần này vừa khéo rất thích hợp!”
Ngừng lại giây lát, ông ta nói tiếp: “Tôi chắc chắn sẽ học hỏi Weiss, cũng sẽ thực hiện một buổi phát sóng trực tiếp cắt ngọc. Quy mô lần này sẽ lớn hơn so với Weiss, để cho tất cả mọi người thấy được sức mạnh của Star Jewelry chúng ta.”
“Điều duy nhất cần lo nghĩ lúc này là không được rập khuôn theo Weiss, đảm bảo chất lượng của lô hàng đợt này có thể được phát sóng trực tiếp.”
Giang Nghĩa khẳng định: “Yên tâm, mặc dù lô hàng này không phải đều là ngọc cực phẩm, nhưng theo ước tính của tôi, số lượng ngọc cực phẩm có thể chiếm tới một phần năm, phát sóng trực tiếp cắt ngọc chắc chắn sẽ rất đáng xem.”
Kỳ Chấn đồng ý.
Thật ra nếu tất cả đều là ngọc cực phẩm thì ngược lại sẽ không có gì đáng xem, bởi vì nó thiếu sự hồi hộp. Nếu nó vừa là ngọc bình thường vừa là ngọc cực phẩm thì lúc đó mới đáng xem.
Người xem cũng có tâm lý may rủi.
“Vậy tôi sẽ đi thu xếp ngay đây.”
Kỳ Chấn vừa định đi, Giang Nghĩa đã kêu lại: “Đợi đã.”
“Sao thế?”
“Chủ tịch Kỳ, tôi thấy chia sẻ niềm vui sướng hơn tận hưởng một mình.”
“Hả?”
Giang Nghĩa mỉm cười thần bí, không biết lại nảy ra ý tưởng xấu xa nào nữa đây.
…
Buổi chiều, đại sảnh tiếp khách của Star Jewelry.
Người phụ trách của mấy chục công ty trang sức đều đã đến, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt, rất nhiều người đã đến đây sau khi nhận được thông báo của Giang Nghĩa.
Về phần cụ thể là chuyện gì, tất cả mọi người đều không biết.
“Anh nói xem, Giang Nghĩa gọi chúng ta đến đây làm gì?”
“Tôi không biết nữa, có lẽ là để kêu gọi đoàn kết tẩy chay bọn Sử Chính Cương?”
“Sao có thể? Anh vẫn chưa nghe nói gì sao? Giang Nghĩa đã mua sạch hàng của ba nhà cung ứng lớn với giá 90 tỷ đấy!”
“Đệch, 90 tỷ? Thế chẳng tốn chút công sức nào lại được món hời lớn rồi?”
“Thế nên tôi đoán anh ta triệu tập chúng ta đến đây lần này là để thông báo giảng hòa với đám Sử Chính Cương, mọi người sẽ trở lại như trước.”
“Chà, có lý.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!