Từ đầu, Giang Nghĩa đã dự liệu rằng Thang Giai Văn sẽ đến Y quán Nhân Trị để tìm anh, dù sao vấn đề mà Thạch Khoan gây ra, dựa vào Thang Giai Văn chắc chắn không thể giải quyết được.
Cho dù là Giang Nghĩa cũng đã phải mất mấy giờ đồng hồ mới có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc khắc chế.
Vì vậy, khi vừa rời khỏi trường Giang Nghĩa đã đến y quán Nhân Trị ngay lập tức, mục đích chính là để nắm bắt thời gian nghiên cứu chế tạo ra ‘thuốc giải’, bởi vì các loại dược liệu ở y quán Nhân Trị đều khá đầy đủ, vì vậy tiến hành nghiên cứu điều chế ở đây cũng rất thuận tiện.
Anh cũng nghĩ rằng Thang Giai Văn sẽ đến, vì vậy sáng sớm đã nói với Tân Uẩn rằng nếu Thang Giai Văn đến, tạm thời bảo ông ta đợi một lát, đợi Giang Nghĩa có thể nghiên cứu điều chế ra thuốc giải.
Kết quả lại có chút xấu hổ.
Sau khi Tân Uẩn biết rằng Giang Nghĩa đã bị làm nhục, ngọn lửa trong trái tim của người phụ nữ nhỏ bé lập tức bùng lên, bắt buộc phải dạy cho Thang Giai Văn một bài học.
Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đối phó nhất.
Tân Uẩn không dễ nói chuyện như Giang Nghĩa, nhìn thấy Thang Giai Văn đi tới, trực tiếp không cho ông ta vào cửa.
Chuyện này có thể coi là làm theo lời căn dặn của Giang Nghĩa, dù sao thì Giang Nghĩa chỉ nói rằng bảo Thang Giai Văn đợi ở bên ngoài, chứ không nói nên đợi như thế nào.
Về phần quỳ gối, đó cũng là lựa chọn của riêng Thang Giai Văn chứ Tân Uẩn không yêu cầu ông ta làm như vậy.
Tân Uẩn cũng là bất bình thay cho Giang Nghĩa.
Huống hồ, trong trái tim của Tân Uẩn, Giang Nghĩa chính là sự tồn tại hoàn hảo.
Tân Uẩn yêu Giang Nghĩa rất sâu đậm, mặc dù đời này dường như không có khả năng ở bên cạnh anh nhưng Tân Uẩn cũng tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt và sỉ nhục Giang Nghĩa như vậy.
Giang Nghĩa rất dễ nói chuyện nhưng Tân Uẩn không đồng ý.
Vì vậy lúc này, khi Giang Nghĩa bước ra và nhìn thấy Thang Giai Văn đang quỳ ở cửa, anh mới cảm thấy ngạc nhiên và xấu hổ.
Anh lắc đầu: "Tân Uẩn, quá đáng rồi đó.”
Tân Uẩn mang theo vẻ mặt tức giận: “Lúc ông ta dẫn toàn thể giáo viên và học sinh làm nhục anh nơi công cộng, càng quá đáng hơn, hơn nữa, là ông ta tự quỳ chứ không phải em bắt ông ta quỳ.”
Thang Giai Văn ở cửa cũng không phải là kẻ ngốc, qua cuộc trò chuyện giữa hai người trong phòng, ông ta đã hiểu được đại khái rồi.
Càng vào những lúc như vậy càng phải nhận lỗi, nếu không có thể bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Ông ta chủ động nói: "Đúng vậy, anh Giang, là tự tôi thấy hối hận nên chủ động quỳ trước cửa, cầu xin sự tha thứ của anh. Toàn bộ chuyện này không liên quan đến bác sĩ Tân, mong anh đừng trách móc cô ấy.”
Đường đường là một hiệu trưởng, quỳ gối trước công cộng lại nói ra lời nhận lỗi như vậy là đã đủ để nhìn ra thành ý của ông ta, huống hồ Giang Nghĩa vốn cũng không có ý định làm khó ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!