Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Trịnh Bác Dương bị hỏi tới ngu luôn: “Tôi chỉ cho mẹ tôi uống ít thuốc.”

“Thuốc gì?”

“Đơn thuốc ở đây.”

Trịnh Bác Dương giao đơn thuốc cho bác sĩ, bác sĩ cầm qua xem, suýt nữa thì tức chết.

Bác sĩ quăng đơn thuốc đi, tức giận nói: “Bác Dương, cậu tốt xấu gì cũng là sinh viên của đại học y dược, nghiên cứu sâu về y học, lẽ nào ngay cả nguyên lý y dược cơ bản nhất không hiểu sao? Tình trạng sức khỏe của mẹ cậu, cậu rất rõ, đã như này cậu còn cho mẹ cậu uống thuốc âm hàn như Quyết Minh Tử, cậu là chê mẹ cậu sống quá lâu, muốn cho mẹ cậu sớm đầu thai sao?!”

Những lời này đã khiến Trịnh Bác Dương trợn mắt há hốc mồm.

Anh ta thật ra cũng biết đạo lý này, cũng từng nghĩ tới kết quả có thể sẽ có, nhưng dưới lời khuyên của Thạch Khoan, anh ta từ bỏ sự tin tưởng về mình.

Trịnh Bác Dương lắp bắp nói: “Đơn thuốc này là ông Thạch Khoan cho, ông Thạch ông ấy nói...”

“Thạch Khoan? Ha ha.” Bác sĩ nói: “Thạch Khoan trong đầu chỉ có tiền kia sao? Tôi sớm đã nhìn ông ta không thuận mắt rồi. Giới y dược trước kia dưới sự dẫn dắt của ông cụ Tân phồn vinh cỡ nào, lại nhìn ông ta đi, thật sự là muốn làm sụp đổ giới y học.”

“A? Ông Thạch không phải là loại người đó đâu?”

“Sao không phải?” Bác sĩ nói: “Bác Dương ơi Bác Dương, tôi thật sự xem thường cậu, hôm nay nếu mẹ cậu không cứu được, vậy cậu chính là kẻ đầu sỏ, hung thủ giết người!”

Nói xong, bác sĩ giẫm lên đơn thuốc, tức tối đi vào lại phòng cấp cứu, để lại một mình Trịnh Bác Dương ngây ngốc đứng ở đó, đứng cũng không được mà ngồi cũng không được.

Anh ta giương mắt nhìn đơn thuốc dưới đất, khó thể tin được.

“Mình thật sự tin nhầm người rồi sao?”

“Không thể nào, một sinh viên nghèo như mình, ông Thạch có thể có được cái gì từ trên người mình chứ?”

“Ông ấy không cầu xin mình cái gì, không thể hại mình, trong này nhất định là nhầm lẫn ở đâu đó nhất định là nhầm lẫn ở đâu đó.”

Trịnh Bác Dương cực kỳ đau khổ.

Nếu thật sự vì đơn thuốc mà hại chết mẹ, vậy anh ta cũng sẽ không sống nữa.

“Không được, mình nhất định phải làm rõ sự việc.”

Trịnh Bác Dương vội vàng rời đi, bắt taxi, đi tới thẳng phòng y dược, hùng hùng hổ hổ xông vào văn phòng của Thạch Khoan.

Anh ta hai mắt trợn trừng.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Bác Dương, Thạch Khoan đã biết có chuyện gì rồi.

“Thuốc, cho mẹ cậu uống rồi sao?” Thạch Khoan biết rõ còn cố hỏi.

“Uống rồi.”

“Kết quả như thế nào?”

Trịnh Bác Dương nghiến răng, nặn ra một câu: “Sau khi mẹ tôi uống thuốc xong, bệnh không những không đỡ, ngược lại còn nặng thêm! Bác sĩ nói, là vì Quyết Minh Tử, làm bệnh của mẹ tôi nặng thêm. Bây giờ mẹ tôi vẫn đang cấp cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.”

Nghe thấy kết quả như vậy, Thạch Khoan không hề sửng sốt, ngược lại cảm thấy rất hiển nhiên.

Trịnh Bác Dương hỏi: “Ông Thạch, ông không có gì muốn nói sao?”

Thạch Khoan đã cười: “Nói cái gì?”

“Ông không giải thích tại sao lại có kết quả như vậy sao?”

“Giải thích cái gì? Bác Dương, cậu tốt xấu gì cũng là người học y, chút nguyên lý này cũng không hiểu sao? Mẹ cậu có thể chất gì, Quyết Minh Tử là thuốc gì, bà ta có thể sử dụng được sao?”

Tay của Trịnh Bác Dương siết thành nắm đấm: “Mẹ tôi không thể dùng Quyết Minh Tử, vậy ông còn nói cái gì mà dùng chiêu hiểm, lấy độc trị độc?”

“Tôi nói cái gì cậu tin cái đó sao?” Thạch Khoan lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói tôi là phật Thích Ca chuyển thế, cậu tin không?”

Cưỡng từ đoạt lý.

Mồm miệng tép nhảy.

Nghe thấy loại lời này, Trịnh Bác Dương cũng không chịu được nữa, gầm lên: “Thạch Khoan đồ khốn, tôi và ông không thù không oán, tại sao ông muốn hại tôi? Tôi liều với ông!”

Còn chưa đợi anh ta động thủ, hai vệ sĩ ở đằng sau lập tức đi tới ấn chặt Trịnh Bác Dương.

Một sinh viên đại học như anh ta sao có thể là đối thủ của hai vệ sĩ thân hình lực lưỡng chứ? Bị ghì chặt, không có cách nào hết.

Thạch Khoan lắc đầu: “Tôi cũng là hết cách, cậu đừng trách tôi.”

Trịnh Bác Dương gầm lên: “Hết cách ư? Ông rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu ông muốn tiền, tôi không có!”

Tiền sao?

Thạch Khoan đã cười: “Tôi biết cậu không có tiền, nhưng cậu có một cơ thể rất tốt.”

Khựng lại một chút, ông ta tiếp tục nói: “Bác Dương, tôi nói thật với cậu, tôi quả thật có cách cứu mẹ cậu, khiến bà ta hoàn toàn thoát khỏi sự dày vò của căn bệnh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận