Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Giang Nghĩa? Vậy mà là Giang Nghĩa ư?

Chính là Giang Nghĩa bị anh ta coi thành gian thương bất lương, luôn sỉ nhục đó sao?

Anh vậy mà là bác sĩ của y quán Nhân Trị? Hơn nữa nghe giọng điệu của bác sĩ, hình như rất sùng bái Giang Nghĩa, dù sao không phải ai cũng có thể được gọi là ‘thần y’.

Trịnh Bác Dương sững người tại chỗ, trong lòng rất phức tạp.

Có kinh ngạc, có cảm kích, có hối hận, có hổ thẹn.

Thật ra đi tới bước đường này tất cả đều do một tay anh ta tạo ra, nếu anh ta chọn tin Giang Nghĩa sớm hơn, căn bản sẽ không xảy ra những chuyện như ngày hôm nay.

Càng sẽ không hại mẹ bệnh nặng nằm viện, càng sẽ không bị lão đểu giả Thạch Khoan này ép ký vào thỏa thuận gì đó.

Là một sinh viên ưu tú của đại học y dược, anh ta thật ra rất rõ những loại thuốc đó không thể cho mẹ uống, Giang Nghĩa cũng khuyên anh ta cẩn thận Thạch Khoan.

Nhưng Trịnh Bác Dương là ngu xuẩn tin tưởng mù quáng Thạch Khoan, cho rằng chỉ cần nghe theo lời của Thạch Khoan rồi làm theo, nhất định có thể khiến mẹ khỏe lại.

Trên thực tế thì sao?

Mẹ suýt nữa vì chuyện này mà chết!

Ngược lại Giang Nghĩa bị anh ta coi thường, chế giễu sỉ nhục, lẳng lặng chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ta.

Bất luận là y thuật hay là y đức, Giang Nghĩa đều xuất sắc hơn Thạch Khoan nhiều!

Thật ra, sau khi có bài học lần trước mọi người bị Thạch Khoan lừa gạt, hiểu lầm Giang Nghĩa, Trịnh Bác Dương nên cảnh giác, chỉ là anh ta thật sự quá muốn chữa khỏi bệnh của mẹ, cho nên mới mắc cái bẫy ngu ngốc đó.

May mà mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn màng.

Cúp máy, Trịnh Bác Dương lau sạch nước mắt trên mặt, trừng mắt với Thạch Khoan hằn học nói: “Đồ lừa đảo chết tiệt, trò của ông vô dụng rồi! Giang Nghĩa đã chữa khỏi bệnh của mẹ tôi, ông còn có thể giở trò gì nữa?!”

Sắc mặt của Thạch Khoan lại thay đổi, đương nhiên không vui.

Mắt thấy kế hoạch suýt nữa thành công, chỉ cần cuộc điện thoại đó tới muộn thêm vài phút, đợi Trịnh Bác Dương ký tên, vậy cậu ta muốn nuốt lời cũng không được.

Nhưng thực tế như vậy thì có thể như nào?

Tất cả chuyện này chỉ có thể trách Giang Nghĩa nhúng tay ngang, rảnh nợ lo chuyện bao đồng.

Nếu là người khác, chắc chắn không thể chữa khỏi bệnh của mẹ Trịnh Bác Dương, nhưng nếu là Giang Nghĩa, vậy thì thật sự không dễ nói, dù sao Giang Nghĩa nắm giữ “Bát Quái Khí Trâm” mà ngay cả ông cụ Tân cũng không nắm giữ được.

Là Giang Nghĩa chữa khỏi bệnh của bà ta, Thạch Khoan vẫn có lý do tin.

Chỉ là thỏa thuận này phải làm sao?

Cứ bỏ như vậy sao?

Không cam tâm, mắt thấy thỏa thuận sắp ký rồi, lúc như này bỗng đổ bể, trong lòng Thạch Khoan rất không nguyện ý, sắc mặt trở nên khó coi hơn gan heo.

Trịnh Bác Dương ngược lại trở nên đắc ý.

Anh ta chỉ vào Thạch Khoan rồi nói: “Đồ đểu cáng, thỏa thuận rách nát đó của ông vẫn là tự mình giữ lại đi! Tôi phải về bệnh viện thăm mẹ của tôi!”

“Ồ, đúng rồi, tôi còn muốn vạch trần tất cả hành vi của ông cho cánh báo chí, để người dân thấy được tội ác của ông.”

“Rác rưởi giống như ông, cũng xứng làm ông lớn trong giới y dược sao? Phì!”

Nói xong, Trịnh Bác Dương xoay người rời đi.

Thạch Khoan đập bàn đứng dậy: “Bắt lấy cho tôi!”

Ngay lập tức, vệ sĩ ở cửa khống chế Trịnh Bác Dương, hai người đàn ông lực lượng đối phó với một sinh viên tay trói gà không chặt, vậy không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Trịnh Bác Dương cười lạnh: “Sao hả, ông không phải nói ông sẽ không cưỡng ép làm khó hay sao? Ông không phải nói, ông là một người biết tuân thủ phép luật hay sao? Bây giờ âm mưu quỷ kế bị bại lộ thì muốn giết người diệt khẩu, dùng biện pháp mạnh sao?”

Quả thật có ý này.

Lông mày của Thạch Khoan nhíu chặt, ông ta chắc chắn không thể thả Trịnh Bác Dương rời đi như vậy, một khi cậu ta rời đi, danh tiếng của ông ta sẽ bị bôi bẩn, ‘mục tiêu’ không dễ gì mới có được cũng biến mất như vậy, thật sự đáng tiếc.

Nhưng có thể trực tiếp động thủ, dùng biện pháp mạnh không?

Hình như cũng không được.

Mọi người đều biết, Trịnh Bác Dương tới Phòng Y Dược, nếu cậu ta mất tích ở Phòng Y Dược, bị giết, vậy Thạch Khoan làm sao ăn nói với cảnh sát?

Trái phải đều khó.

Thạch Văn Bỉnh ở một bên nhìn không nổi nữa, anh ta không vui mà nói: “Ba, ba còn đang nghĩ cái gì? Một dao đâm chết cậu ta, lấy nội tạng ra không phải là được rồi sao?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận