Muốn hại người khác thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị người khác hại lại, trên đời này không có bất cứ người nào là trời sinh nên bị hại.
Đinh Hồng Diệu im lặng.
Anh ta không muốn đối phó với Giang Nghĩa à?
Chắc chắn là không phải.
Bắt đầu kể từ khi Đinh Hồng Diệu ra tù cho đến nay, anh ta đã suy nghĩ không biết bao nhiêu cách chính là vì để đối phó với Giang Nghĩa, nhưng mà mỗi một lần đối phó với Giang Nghĩa thì ở đâu đó luôn có một sức mạnh nào đó giúp đỡ cho Giang Nghĩa.
Lần nào Đinh Hồng Diệu cũng thua rất hãm hại.
Nếu còn tiếp tục như vậy, e là anh ta không còn sức để gánh vác vị trí gia chủ, vấn đề là bây giờ cho dù anh ta có muốn phản kháng thì cũng không đủ sức lực.
Giang Nghĩa giống như là một con quái vật, mạnh đến mức khiến anh ta cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này, Khổng Liên Đằng cười híp cả mắt bước tới, còn hỏi Đinh Hoàng Liễu: “Cô cả Đinh, bây giờ mọi chuyện đều đã xong xuôi hết rồi, có phải là đã đến lúc cô nên thanh toán số tiền mà cô đã hứa với tôi?”
Đinh Hoàng Liễu tức đến nỗi phổi muốn nổ tung.
Đã từng thấy người vô liêm sỉ, nhưng mà chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như thế.
Cô ta nhìn Khổng Liên Đằng: “Mẹ nó, anh còn không biết xấu hổ mà đòi tiền tôi nữa à! Chuyện này bị anh làm ra thành cái dạng gì, chẳng lẽ trong lòng anh còn không biết? Tôi kêu anh tìm người giả mạo Giang Nghĩa làm xấu thanh danh của Giang Nghĩa, để Giang Nghĩa và Viên Thái phải cắn xé nhau.”
“Kết quả thì sao?”
“Thứ ngu ngốc không có não là anh đây lại tìm Giang Nghĩa thật tới, hại tôi phải mất mặt trước mặt mọi người.”
“Không thể xem trò cười của Giang Nghĩa, bản thân tôi lại trở thành trò cười, làm Giang Nghĩa đắc ý hơn hai tiếng đồng hồ, còn chúng tôi thì giống như thằng hề ở bên cạnh đứng đó cười làm lành.”
“Tôi không tính sổ với anh là đã tốt lắm rồi, anh còn có mặt mũi đến đòi tiền tôi à?”
“Đưa cho anh một chữ... cút!”
Khổng Liên Đằng không vui: “Này, sao lại nói như thế? Dù sao thì tôi cũng đã dẫn người tới cho cô rồi, mà tôi đã dựa theo yêu cầu của cô mà ký hợp đồng, mặc dù chỉ là ký một bản hiệp nghị, nhưng mà cũng đã ký rồi. Những chuyện cô muốn tôi đều đã làm xong, theo lý mà nói, cô phải đưa cho tiền chứ. Cô muốn chê bai tôi hoàn thành không tốt, vậy thì được thôi, cô đưa ít một chút, tôi không cần ba mươi tỷ nữa, đưa tôi hai mươi bốn tỷ là được.”
Còn đòi hai mươi bốn tỷ?
Đinh Hoàng Liễu cạn lời mà nhìn Khổng Liên Đằng: “Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không hả, hai mươi bốn tỷ hả, hai triệu bốn trăm nghìn tôi cũng không đưa cho anh.”
Hai người càng nói càng gay go.
Khổng Liên Đằng nổi giận nắm lấy cổ áo Đinh Hoàng Liễu: “Đừng tưởng là ông đây không dám đánh cô, nếu như không trả tiền thì ông đây sẽ tìm mấy người chơi đùa với cô, để cô biết cái gọi là xã hội hiểm ác.”
Đinh Hoàng Liễu khóc không ra nước mắt.
Khi dễ người quá đáng.
Lúc này, Đinh Hồng Diệu đi tới khoác tay lên trên tay Khổng Liên Đằng, dùng sức một chút, liền nghe thấy cụp một tiếng, cánh tay của Khổng Liên Đằng gần như muốn gãy mất.
Trong nháy mắt, anh ta liền thả lỏng lực đạo.
“A, đau, đau quá..."
“Cậu buông tay ra.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!