Tổng phụ trách... khu Giang Nam?
Hiện trường chìm vào sự im lặng chết chóc.
Không có ai có thể thốt nên lời, Đinh Hồng Diệu Đinh Hoàng Liễu và Bành Á Linh nghẹn họng nhìn trăn trối, cú sốc kinh khủng này khiến bọn họ trong nháy mắt mất đi năng lực suy nghĩ.
Bọn họ đã nghĩ đến vô số khả năng.
Nhưng mà lại không nghĩ đến khả năng này.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Giang Nghĩa chỉ là một nhân vật tầm thường không có ý nghĩa gì, muốn coi thường thì cứ coi thường, sở dĩ Giang Nghĩa có thể may mắn như vậy cũng là bởi vì có người đứng sau âm thầm trợ giúp mà thôi.
Cho nên lúc nãy Bành Á Linh vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc thì người đứng phía sau Giang Nghĩa là ai.
Nhưng mà có làm như thế nào cô ta cũng không ngờ rằng sau lưng Giang Nghĩa căn bản không có người, mà bản thân Giang Nghĩa chính là người mạnh nhất.
Tổng phụ trách khu Giang Nam, người có địa vị cao nhất ở khu Giang Nam, cho dù gia chủ nhà họ Triệu có đến đây thì cũng phải nhượng bộ vài phần.
Có chết Bành Á Linh cũng không ngờ rằng cô ta lại đá vào tấm sắt.
Nhớ lại những lời và những chuyện mà cô ta vừa mới làm với Giang Nghĩa, cảm thấy thật sự rất buồn cười, những gì mà cô ta làm với Giang Nghĩa đã đủ để chết nhiều lần.
Đương nhiên, người sốc nhất vẫn là hai anh em Đinh thị.
Đinh Hồng Diệu nhìn Giang Nghĩa bằng cặp mắt trống rỗng, đầu lưỡi cứng lại, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng mà nửa câu cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Làm sao anh ta có thể tưởng tượng được đứa con rể của nhà họ Đinh lại là tổng phụ trách khu Giang Nam quyền cao chức trọng?
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, nếu là như vậy thì có rất nhiều chuyện đã có câu trả lời.
Đinh Hồng Diệu không chỉ một lần tìm nhân viên nội bộ giúp đỡ muốn diệt trừ Giang Nghĩa, nhưng mà lần nào cũng bị Giang Nghĩa biến nguy thành an.
Chỉ là do may mắn thôi à?
Đương nhiên không phải.
Trước kia Đinh Hồng Diệu không hiểu, bây giờ anh ta đã nhìn ra rồi, những người mà anh ta tìm đều là cấp dưới của Giang Nghĩa, haha, kêu đám thuộc hạ đó đi đối phó với lãnh đạo của bọn họ à?
Có khả năng thành công không?
“Giang Nghĩa, cậu che giấu hay lắm.” Đinh Hồng Diệu thật sự bái phục.
Một người có thân phận cao quý như thế, lại có thể che giấu kỹ càng như thế, thành thành thật thật làm con rể nhà họ Đinh, ha ha, đó là chuyện mà người bình thường căn bản không thể làm được.
Đinh Hồng Diệu ngửa mặt lên trời cười to.
Anh ta thua không oan.
Đinh Hoàng Liễu đứng sau lưng lại phát run cả người, cô ta hoàn toàn không ngờ hướng phát triển của sự việc lại là như thế.
Vốn dĩ cho rằng tìm được Bành Á Linh, dựa vào thế lực của nhà họ Triệu thì có thể "xử" Giang Nghĩa, ai mà ngờ rằng cho dù nhà họ Triệu mạnh như vậy nhưng ở trước mặt Giang Nghĩa thì vẫn không đáng để nhắc tới.
Thua thật thảm hại.
Không biết tại sao Đinh Hoàng Liễu lại nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình nhìn thấy Giang Nghĩa.
Đó là lúc mà Giang Nghĩa vừa về nhà, Đinh Hoàng Liễu và Đường Văn Chương chồng của cô ta cùng nhau tham gia bữa tiệc của gia tộc, cô ta nhớ rõ là lúc ở bữa tiệc, Đường Văn Chương đã từng hỏi chức vị của Giang Nghĩa ở biên giới phía tây.
Cô ta nhớ rõ lúc đó Giang Nghĩa nói ra ba chữ: chiến thần Tu La.
Lúc ấy, Đinh Hoàng Liễu còn cười to.
Trong suy nghĩ của cô ta, Giang Nghĩa đang nói phét, chính là đang nói hươu nói vượn, ngay cả Đường Văn Chương còn chưa nghe qua chức vị này, vừa nghe thì đã biết là bịa chuyện rồi.
Trong một khoảng thời gian dài sau đó, Đinh Hoàng Liễu luôn cho rằng Giang Nghĩa là một tên phế vật lưỡi không xương, cho rằng chắc chắn là Giang Nghĩa không có chức vị gì ở biên giới phía tây.
Nhưng mà nhìn cảnh tượng ngày hôm nay, cô ta bỗng nhiên cảm thấy có lẽ là mình đã sai rồi.
Không chỉ có cô ta, ngay cả Đường Văn Chương cùng toàn bộ người nhà họ Đinh đều đã hiểu lầm Giang Nghĩa.
“Chị Á Linh, tôi muốn hỏi chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Căn cứ vào những chuyện mà chị đã nghe nói ở nhà họ Triệu, chị có biết chiến thần Tu La ở biên giới phía tây là sự tồn tại như thế nào không?”
Bành Á Linh nhíu mày: “Đã đến lúc nào rồi mà cô còn có tâm tư hỏi mấy cái chuyện này?”
“Mong chị trả lời tôi.”
Nhìn Đinh Hoàng Liễu nghiêm túc như thế, Bành Á Linh đành phải nói: “Cụ thể như nào thì tôi không rõ cho lắm, chỉ nghe cậu cả Triệu nhắc tới chiến thần Tu La là vị thủ lĩnh có cấp bậc tối cao ở biên giới phía tây, là một chức vị được lập ra để khen ngợi một vị anh hùng, là vinh quang vô hạn.”
Oành oành oành.
Có mấy tiếng sấm liên tục nổ vang trong đầu Đinh Hoàng Liễu.
Cô ta run rẩy không ngừng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!