Biệt thự nhà họ Triệu ở khu Giang Nam.
Bành Á Linh, Đinh Hồng Diệu, Đinh Hoàng Liễu đều đã bị bắt về để quy án.
Biệt thự nhà họ Triệu được trưng dụng tạm thời, Giang Nghĩa ngồi trên ghế salon, một nhóm lãnh đạo ngồi trên từng cái ghế nhỏ, cảnh tượng đó tuyệt nhiên không giống như toàn bộ thành viên khu Giang Nam đang tổ chức cuộc họp, thay vào đó nó giống như hiệu trưởng trường học đang tổ chức một cuộc họp cho các học sinh tiểu học, trông rất là buồn cười.
Nhưng mà không có người nào dám cười.
Mặc dù cảnh tượng trông buồn cười, nhưng mà nội dung lại không hề đáng cười.
Giang Nghĩa cũng không quanh co nữa, vừa mở miệng liền ném một quả bom nặng ký, anh tuyên bố với mọi người: “Ngày hôm nay tôi triệu tập tất cả mọi người đến đây không phải là chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn tuyên bố với mọi người một chuyện... tôi muốn từ chức.”
Đám người vô cùng kinh ngạc.
Đang làm rất tốt, sao đột nhiên lại từ chức chứ?
Theo lý mà nói, chỉ có người ngại làm quan không đủ lâu, nào có ai chủ động rời chức, huống hồ gì một vị trí cao như tổng phụ trách cho đến bây giờ vẫn chưa từng xảy ra chuyện người ta chủ động từ chức.
Đúng là Giang Nghĩa dám đi ngược với thế giới.
Các lãnh đạo cấp cao có mặt ở đây đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thật ra thì trong khoảng thời gian mà Giang Nghĩa quản lý, khu Giang Nam có thể được hình dung bằng hai chữ "thịnh vượng".
Chẳng những kinh tế phát triển một cách nhảy vọt, bên cạnh đó còn tạo ra một số doanh nghiệp có tầm cỡ thế giới, nâng cao năng lực cạnh tranh cốt lõi của khu Giang Nam.
Đặc biệt là dự án vùng đất hoang ở thành bắc đã khiến khu Giang Nam tạo ra một thành phố du lịch đứng đầu cả nước.
Mọi người đều rất tin tưởng Giang Nghĩa.
Ngày hôm nay, sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa từ chối Triệu Hải Nhân, mọi người lại càng thán phục vị tổng phụ trách này hơn nữa.
Lúc tất cả mọi người đang chuẩn bị đi theo anh để có thể ngày càng hùng mạnh hơn, vậy mà anh lại muốn từ chức.
Lý do là gì?
“Tổng phụ trách, tại sao ngài lại muốn từ chức, là muốn đến khu vực khác à?”
“Hay là ngài muốn đến biên giới phía tây bảo vệ quốc gia?”
“Hay là người nhà của ngài đã xảy ra chuyện gì, ngài nhất định phải từ chức trở về chăm sóc người nhà?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Giang Nghĩa khoác khoác tay: “Mọi người không cần phải đoán linh tinh đâu, sở dĩ mà tôi từ chức cũng là bởi vì tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn buông bỏ gánh nặng trên vai, nghỉ ngơi hồi sức, hưởng thụ thời gian bên gia đình mình, chỉ có thế thôi.”
Nói là nói như vậy, nhưng mà mọi người không tin tưởng cho lắm.
Giang Nghĩa cũng không quan tâm bọn họ có tin không, anh tiếp tục nói: “Ngày hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây đồng thời cũng là muốn sắp xếp một nhiệm vụ cuối cùng cho mọi người, để chuẩn bị cho việc tôi từ chức.”
“Ba ngày sau, tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo tuyên bố từ chức trước toàn thể người khu Giang Nam.”
“Đến lúc đó, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!