Vốn dĩ hành động tối ngày hôm nay đã ngập tràn nguy hiểm, bây giờ còn xảy ra sai sót như thế này, Thạch Văn Bỉnh sắp tuyệt vọng rồi.
Bưu Tử cũng hoang mang, khuôn mặt khổ sở nói: “Tôi cũng không biết, chiều hôm nay tôi uống rượu với cùng một mỹ nữ, uống nhiều hơn mấy ly, trong lúc mơ mơ màng màng bị người ta đưa đi, rồi đặt lên giường. Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ lại uống nhiều rượu, không nghĩ nhiều, dứt khoát nằm trên giường ngủ. Ai biết được, tôi ngủ được một lúc, lão đại lại đưa người đến trói tôi, đưa ra ngoài.”
Nghe xong lời nói của Bưu Tử, sống lưng Thạch Văn Bỉnh lạnh toát.
Trùng hợp như vậy sao?
Nếu như là trùng hợp, vậy thì có chút quá trùng hợp rồi?
Nhưng nếu như không phải trùng hợp, vậy có phải chứng tỏ…kế hoạch hành động của bọn họ đã bị người khác biết được, hơn nữa còn giăng bẫy trước?
Thạch Văn Bỉnh không tin trên thế giới này lại có sự trùng hợp như vậy.
Vậy chỉ có thể là tình huống thứ hai.
“Không hay rồi!”
Thạch Văn Bỉnh nhận ra điều không đúng, lập tức ném dao phẫu thuật xuống đất, chạy về phía cửa kho, chuẩn bị tẩu thoát.
Nhưng tiếc là đã muộn.
Đèn trong kho đột nhiên sáng lên, bên ngoài cửa kho cũng có hai chiếc xe cảnh sát đang đi đến.
Trong ngoài có mấy chục cảnh sát đang cầm súc lục, bao vây lấy mấy người bọn họ.
“Thạch Văn Bỉnh, các anh đã bị bao vậy, hai tay ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống!”
Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Nhìn cảnh tượng bốn xung quanh, Thạch Văn Bỉnh biết đã không còn cơ hội để trốn thoát.
Anh ta cứ nghĩ tất cả kế hoạch đều đã rất hoàn mỹ, nhưng trên thực tế, từng lời nói, hành động của bọn họ đều bị ở dưới mí mắt của cảnh sát.
Những việc làm mờ ám của bọn họ, đã bị bại lộ từ lâu.
Thạch Văn Bỉnh không thể chạy thoát.
Nhưng, Thạch Khoan vẫn còn cơ hội chạy thoát.
Anh ta lén lút đưa tay vào trong túi, sau đó ấn vào nút của máy liên lạc, báo tin cho ba đang ở sân bay.
Cảnh sát lập tức phát hiện ra điểm bất thường.
“Thạch Văn Bỉnh, bỏ tay trong túi ra!”
Thạch Văn Bỉnh không hề nghe thấy.
“Lên!”
Cảnh sát lập tức hành động, mấy anh cảnh sát xông lên, lập tức đè Thạch Văn Bỉnh xuống đất, lấy tay anh ta ra, còn dùng còng tay để còng lại.
Đã thành công bắt được Thạch Văn Bỉnh.
Ở sân bay lúc này.
Thạch Khoan ngồi trong phòng chờ, trong tay cầm hai chiếc vé máy bay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Ông ta liên tục nhìn về phía cửa phòng chờ.
Hi vọng nhìn thấy bóng dáng của con trai.
Hành động tối ngày hôm nay rất then chốt, có thể trở thành tỷ phú được hay không thì phải xem biểu hiện của Thạch Văn Bỉnh tối ngày hôm nay.
Thực ra, từ trước đến nay Thạch Khoan không muốn thực hiện hành động một cách đơn giản, thô bạo như thế này, không phù hợp với tác phong thường ngày của ông ta, nhưng chuyện đã đến nước ngày, ông ta cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Không thể uy hiếp được Trịnh Bác Dương.
Bên phía cảnh sát lại nghi ngờ ông ta.
Nhân vật lớn bên phía Thủ Đô còn đưa ra thời hạn cuối cùng, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, đơn hàng này xem như thất bại.
Thạch Khoan không phục.
Khó khăn lắm mới có được một đơn hàng lớn như vậy, mục tiêu cũng đã xác định được, nếu như thất bại, thì quá không cam lòng.
Nên, ông ta mới đồng ý từ bỏ tác phong thường ngày của mình, nghe theo sự sắp xếp của con trai, quyết định bí quá hóa liều một lần.
Thạch Khoan liên tục hít sâu, nhịp tim luôn đập rất nhanh.
Không thể bình tĩnh được.
Tút tút tút, tút tút tút.
Đột nhiên, thiết bị liên lạc trong túi Thạch Khoan vang lên, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng truyền vào trong tai Thạch Khoan, quả thật còn mãnh liệt hơn tiếng sấm!
Thiết bị liên lạc này là thiết bị mà hai ba con ông ta đã cài đặt trước.
Một khi bên phía Thạch Văn Bỉnh xảy ra chuyện, lập tức dùng máy liên lạc thông báo với Thạch Khoan để ông ta rời đi.
Còn núi xanh thì sợ gì mà không có củi đốt.
Chỉ cần Thạch Khoan có thể rời đi, có cơ hội thông qua hàng loạt hành động để cứu Thạch Văn Bỉnh ra khỏi nhà tù.
Lúc này, thiết bị liên lạc vang lên, chứng bỏ Thạch Văn Bỉnh đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, có lẽ đã bị phía cảnh sát tóm được.
“Đi!”
Trong đầu Thạch Khoan không có suy nghĩ thứ hai, lập tức đứng dậy rời đi.
Sau mười phút, tại cửa lên máy bay.
Thạch Khoan đeo kính râm, đội mũ, vội vàng đi qua.
Nhưng lúc ông ta vừa đi qua, đã có mấy cảnh sát chặn đường ông ta.
Người dẫn đầu không phải là ai khác, chính là Tạ Mạnh Trí.
“Ông Thạch, ông muốn đi đâu đấy?” Tạ Mạnh Trí cười khẩy nhìn Thạch Khoan ở trước mặt, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể bắt được cái tên khốn nạn này về quy án rồi.
Nhưng….
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!