Chương 1052: Bị đánh thành kẻ ngốc
“Làm nô ấn, nếu là ngày trước tôi sẽ thấy hứng thú”
Tân Trạm lạnh lùng nói: “Có điều anh yếu đi quá nhanh, khiến tôi có chút nghi ngờ, cộng thêm anh đã kích hoạt huyết mạnh thượng cổ, ai biết Nô Ấn của anh có tác dụng giống như người khác hay không, tôi thì không thích mạo hiểm”
Nghiêm Trác Văn nghe vậy muốn nôn máu, trong huyết mạnh thượng cổ của anh ta quả thực có vài cách xóa bỏ Nô Ấn thông thường, mà đây cũng là lý do ngay từ đầu anh ta đã xin tha, tình nguyện làm nô lệ.
Nghiêm Trác Văn lại không hề nghĩ đến, những mánh khóe nhỏ của anh ta đều không thoát được suy tính của Tân Trạm.
“Không, Tân Trạm, thực ra trừ Nô Ấn còn có những cách khác khống chế tôi, huyết mạch thượng cổ của tôi cũng không phải vạn năng”
Lúc này Nghiêm Trác Văn hoàn toàn luống cuống lên, mồ hôi đổ ra như mưa.
Thâm chí đến ý nghĩ ngày sau báo thù Tân Trạm cũng không còn nữa, anh ta chỉ muốn sống sót.
Nhưng Tần Trạm lại hoàn toàn không cho anh ta thêm cơ hội nữa.
“Diệp Thành và Lạc Việt Ban, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt Tân Trạm vô cùng bất an, không nghe lời cầu xin của Nghiêm Trác Văn nữa, anh phong bế lại tu vi và thần thức.
của Nghiêm Trác Văn, khí tức trên đầu ngón tay chuyển động, lập tức đã đi vào trong đầu Nghiêm Trác Văn.
Khuôn mặt Nghiêm Trác Văn nháy mắt trở nên trắng nhợt, đôi mắt trống rỗng đờ đẫn.
Trong đầu Tân Trạm hiện lên một lượng lớn kí ức của anh ta.
Tân Trạm chỉ muốn tìm những chuyện liên quan đến hai người Diệp Thành, cũng không quan tâm đến có hủy hoại đi ý thức của Nghiêm Trác Văn không, cứ thế điên cuồng tìm kiếm.
“Hai người ấy chưa chết.”
Tân Trạm tìm được một đoạn kí ức liên quan, anh khẽ thở ra một hơi.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban quả thật bị Vấn Tông bắt đi mất, thậm chí cả nhẫn trữ vật và những thứ quanh người họ đều bị cướp đi.
Hai người họ quả nhiên bị thương không nhẹ, nhưng ít nhất vẫn còn sống sót.
Mà nơi giam giữ họ chính là nhà lao sau núi Vấn Tông.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tân Trạm không thể hoàn toàn thả lỏng nổi.
Địa lao sau núi Vấn Tông không phải nơi tốt đẹp gì, Tân Trạm đã từng đi qua đó một lần, bên trong giống như tử lao, phạm nhân bị giam giữ ai ai cũng đau đớn tới không chịu nổi, cảnh giới bên ngoài cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Mà phàm là bị nhốt bên trong địa lao thì đều bị cầm tù cả đời trong đó, từ đó hoàn toàn tuyệt vọng.
“Tại sao Vấn Tông lại bắt bọn họ?” Ánh mắt Tân Trạm lóe lên, trong lòng nặng trĩu.
Hai người Diệp Thành nhất định sẽ không chủ động gây sự với Vấn Tông.
Mà hai người họ lại vừa mới lấy được vị trí mười người đứng đầu Thiên Kiêu, danh tiếng đang lan rộng, Vấn Tông cũng không thể tùy tiện bắt người.
“Có điều nguyên nhân này, còn có làm sao để cứu bọn họ ra chỉ có đợi quay về vùng đất của Tam Tông mới có thể biết được”
Tân Trạm thở dài một hơi, anh nhìn Nghiêm Trác Văn đang phát ngốc dưới chân, ánh mắt xẹt qua sự vô tình.
Ý niệm thay đổi, thần thức cũng thuận theo đầu ngón tay tuôn ra, hóa thành một kiếm khí sắc bén, lập tức chém mấy vạn lần thần thức trong đầu Nghiêm Trác Văn.
Mà Tân Trạm thậm chí không chút do dự mà giết đi hồn phách đang bị phong ấn của Nghiêm Trác Văn.
Ý thức của Nghiêm Trác Văn hoàn toàn bị hủy hoại, trở thành một kẻ đần độn.
Đây là kết quả mà Tần Trạm sớm đã nghĩ đến, anh tuyệt không thể bỏ qua cho Nghiêm Trác Văn.
Dù sao cho dù anh có ngụy trang thành Thạch Nghĩa, hay là thi triển pháp thuật của người đàn ông họ Triệu kia, thì đều là bí mật tuyệt đối không thể lộ ra.
Thực ra cách tốt nhất chính là giết đi Nghiêm Trác Văn, nhưng Tân Trạm có một cảm giác, trong người anh ta vẫn còn tồn tại một số phong ấn khác, một khi anh động thủ giết người, làm không tốt lại chữa lợn lành thành lợn què mất.
Hơn nữa Nghiêm Trác Văn chết hay không không quan trọng, nhưng ý thức thì nhất định không thể giữ lại.
Một màn này thật sự rất trớ trêu, Nghiêm Trác Văn dày công bày ra một khu vực không gian, muốn dùng thủ đoạn bất minh để giết Tân Trạm, kết quả lại cho Tân Trạm một cơ hội.
Làm xong tất cả, Tân Trạm đánh một chưởng lên không gian huyết sắc.
Mất đi linh khí Nghiêm Trác Văn chống đỡ, không gian này trở nên vô cùng yếu đuối.
Tân Trạm đánh xuống mấy quyền, không gian lập tức bị anh đánh tới vỡ vụn.
Mà trong khoảng thời gian này, Yêu Hoàng đang ở trên đài chiến đấu bên ngoài, mọi người đều ồn ào bàn tán, sắc mặt hiếu kì. Bọn họ trợn tròn mắt nhìn lên lôi đài, không ai biết hai người đã chạy đi đâu mất.
Đám người Lam yên vô cùng lo lắng, lồng giam huyết sắc đó rõ ràng là do Nghiêm Trác Văn bày ra, sư phụ Tân bị nhốt trong đó, không biết có thể chống lại được không.
Khách quý trên đài, mấy người Nghiêm gia chủ lại vô cùng bình tĩnh, khi Nghiêm Trác Văn dùng đến hậu chiêu này, ông ta đã định răng Tân Trạm ắt sẽ chết.
Lúc này điều Nghiêm gia chủ tiếc nuối nhất chính là Nghiêm Trác Văn không thể hiện sức mạnh trước mặt mọi người, ít nhiều cũng không đủ nở mày nở mặt.
Vẻ mặt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng không hề bận tâm, ông ta cũng có chút hiếu kì, trong tình huống bản thân không cách nào liên lạc trong ngoài, có phải đã nói lên răng không gian Nghiêm Trác Văn bố trí hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài không.
Nếu đã như vậy, Tân Trạm không phải sẽ phải bộc phát hết toàn bộ sức lực sao.
Mà trong lúc Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói của Tân Trạm đột nhiên vang lên.
“Bệ hạ, tôi phải quay về đây, nghe nói bên Nghiêm gia chủ có thù hận sâu sắc với hoàng triều của ngài, tôi nghĩ ngài lập tức sẽ có cơ hội tốt để báo thù thôi.”
“Tân Trạm, cậu có ý gì?”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng sửng sốt, có điều không đợi ông ta phản ứng lại, bên trên lôi đài đã truyền đến một tiếng động lớn.
Một cột sáng đỏ sẫm xuất hiện lần nữa, sau đó âm ầm vỡ ra.
Cả một không gian huyết sắc đột nhiên biến mất.
Sau đó, hai bóng người xuất hiện trên đống hoang phế trên lôi đài.
Trong đó một bóng người đang đứng, một bóng người lại ngã trên mặt đất không biết sống chết.
“Ai thắng ai thua?”
Thời điểm này, tất cả mọi ánh mắt đều rơi trên hai bóng người.
Bọn họ vô cùng mong chờ, trận chiến Minh Hội lần này rốt cuộc ai sẽ cười đến cuối đây.
“Là sư phụ Tân”
Nhìn thấy chiến bào Tân Trạm đâm máu đứng trên mặt đất, đám người Lam Yên đều không khỏi hoan hô cổ vũ, hết sức phấn khởi.
Đổng gia chủ và Trương gia chủ suy sụp ngồi trên ghế, vẻ mặt ngơ ngác, có chút khó mà tin nổi.
Nghiêm Trác Văn kích hoạt huyết mạch thượng cổ, tu vi đạt đến đỉnh cao cảnh giới, còn thi triển được bí thuật huyết mạch, kết quả thế mà lại thua rồi.
Tên Thạch Nghĩa này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thăng được cả trình độ của Nghiêm Trác Văn.
Mà ánh mắt Nghiêm gia chủ lại rơi trên người Nghiêm Trác Văn.
Ông ta đột nhiên bay tới, đáp xuống bên cạnh Nghiêm Trác Văn, sau đó rót vào thân thể con trai một luồng linh khí, sắc mặt Nghiêm gia chủ đột nhiên thay đổi.
Lúc này trên người Nghiêm Trác Văn không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng thần thức đã trở thành mớ hỗn độn, hoàn toàn không còn nhận thức nào nữa.
Ông ta hao phí bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng được người nối nghiệp, lại dựa vào linh dược luyện chế đan dược để thức tỉnh huyết mạch con trai, kết quả bây giờ, hoàn toàn trở thành công cốc rồi.
Cho dù trị khỏi vết thương cho Nghiêm Trác Văn, anh ta cũng trở thành kẻ đần độn.
“Tên nhóc này, lòng dạ thật ác độc.”
Nghiêm gia chủ đột nhiên đứng dậy, hai mắt đầy sát khí, nhìn đăm đăm vào Tân Trạm.
“Lại dám đánh Trác Văn nhà tao thành kẻ ngốc, tao phải giết mày!”
Nghiêm gia chủ chỉ hét to một tiếng, khí tức toàn thân giống như sóng biển cưồn cuộn chảy ra, một chưởng của ông ta hướng lên đầu Tân Trạm mà đánh.
Ông ta định đánh ngay trên lôi đài, muốn một chưởng đập chết Tân Trạm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!