Chương 557: Đến nhà họ Chúc
Thần thức trong phủ Luân Hồi trực tiếp nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn nhìn cảnh này.
Đúng lúc này, thân thể Tần Trạm đột nhiên run lên! Anh được tắm bằng ánh sáng vàng khắp người, giống như một vị thần chiến tranh bất bại!
Nắm đấm vàng vươn lên đối diện tai ương! Hai sức mạnh va chạm trực nhau, trực tiếp nổ tung giữa không trung!
Điều đáng kinh ngạc là Tần Trạm không hề lui về phía sau nửa bước, mà còn tiếp tục vươn lên!
Ánh sáng màu vàng liên tục đánh tan tai ương! Tiếng rống tiếp tục vang lên một lúc!
Thể chất của Tần Trạm sắp bị tai họa ngày này làm cho tan nát, nhưng hơi thở của anh không hề lụi tàn mà càng ngày càng mạnh!
Máu loang lổ thân thể anh, nhưng không thể khiến anh lui lại nửa bước! “Đứa nhỏ này đúng là đồ mất trí!” Ngay cả linh hồn trong phủ Luân Hồi cũng không khỏi thầm nguyền rủa, lúc này mới chợt hiểu vì sao Tần Trạm lại đồng ý lấy nửa quyền sở hữu thân xác mình ra để lấy lá bùa này.
Bởi vì loại người này không đạt được mục đích sẽ không bao giờ từ bỏ! Trong lòng đã quyết cái gì, sẽ không bao giờ lùi bước!!
Thường thì loại người này chỉ có hai kết cục, hoặc là trở nên mạnh mẽ bất khả chiến bại trong thiên hạ, hoặc là chết nửa đường một cách kinh khủng! “Bùm!”
Đây chỉ là một giai đoạn tai ương nhỏ, thực lực cũng không mạnh mẽ nên chẳng mấy chốc tai ương đã từ từ biến mất. “Phì!”
Ngay khi Tần Trạm ngã xuống, anh há miệng phun ra một búng máu, máu đen như thể bị nhiễm độc.
Tần Trạm lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt không hề tốt.
Bởi vì anh cảm giác được rõ ràng vết thương càng ngày càng lớn, lực tác động lên cơ thể cũng tăng lên. “Thăng liền hai cấp, thật khiến người ta kinh ngạc Linh hồn không khỏi thở dài.
Như lời lão ta nói, Tần Trạm mở rộng từ hạng hai, bỏ qua hạng ba và trực tiếp lên thẳng hạng tư.
Tốc độ như vậy thực sự đáng kinh ngạc.
Tần Trạm cảm nhận được sức mạnh dồi dào của cơ thể, sau đó trầm giọng nói: “Hiện tại tôi cần bùa chú, đưa tôi đi.”
“Hiện tại tôi không thể dạy cho cậu.” Giọng nói đó dường như có chút bất mãn với Tần Trạm. “Nhưng tôi có thể giúp cậu phá lá bùa.” Sau đó, lão ta chuyển chủ đề và nói. Tần Trạm gật đầu, trịnh trọng nói: “Vậy là đủ rồi.”
Với sự trợ giúp của linh hồn này, Tần Trạm có thể coi như có một cuộc dạo chơi trong khu vực cấm địa này mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. “Đúng rồi.” Tần Trạm đột nhiên nhớ tới cái gì: “Ông có Hóa Cảnh?”
“Hả?” Linh hồn choáng váng. “Hóa Cảnh cũng đáng để nhắc đến sao? Chỉ có binh khí của Đại tu sĩ của thời kỳ Vượt qua đại nạn mới có thể tiến vào Pháp Nhãn của tôi. Khi nào mà cả Hóa Cảnh cũng xứng đáng với hai chữ “vũ khí” vậy?”
Tần Trạm cau mày nói: “Ông chỉ cần nói có hay không có là đủ rồi.”
“Uh, không” Lão ta lẩm bẩm: “Tôi có thể đập tan loại vũ khí này trong nháy mắt”
“Nói nhảm.” Tần Trạm nhíu mày.
Anh vốn dĩ muốn lấy cổ vật thứ tư từ tay lão ta, nhưng bây giờ dường như là không thể. Trên đường trở về, Tần Trạm nói chuyện phiếm với linh hồn này.
Sau khi hiểu rõ, linh hồn này đã từng là đại trưởng lão của phủ Luân Hồi, có thể nói là dưới một người, trên vạn người, ngoài phủ chủ, lão ta là người có địa vị cao nhất.
Và người đời cũng đặt cho lão ta một cái tên, gọi là “phù ma”, chỉ vì một lý do, đó là lão ta cực kỳ tinh thông bùa chú.
Sau đó, phù ma dường như chìm vào giấc ngủ sâu và không nói chuyện nữa.
Chuyến đi này rất đáng giá, đối với Tần Trạm là một thu hoạch lớn, không chỉ kiếm được một phù ma mà còn có được thăng hai hạng liên tiếp.
Sau khi trở về phủ Dược Thần, phủ chủ nói cho Tân Trạm biết suy nghĩ của nhà họ Tiết.
Tần Trạm sau khi nghe xong không khỏi nhíu mày. “Vũ khí Hóa Cảnh không dễ mượn. Hơn nữa, sự và chạm của vũ khí cảnh giới có thể khiến vũ khí bị vỡ. Không ai muốn chấp nhận rủi ro này”, Phủ chủ nói.
Tần Trạm trầm mặc chốc lát, mới nói: “Cứ để tôi thử xem sao.” Phủ chủ vươn eo nói: “Đi đi, nhưng tôi nói trước này, tỷ lệ thành công không cao đầu.”
Dù vậy, Tần Trạm vẫn quyết định đến thăm nhà họ Tiết. Nếu không có vũ khí Hóa Cảnh, Tần Trạm sẽ không bao giờ chiến thắng được Hiệp hội võ đạo thủ đô.
Đúng lúc Tần Trạm chuẩn bị đi Mỹ, Chúc Diêu đột nhiên gọi tới.
Cô ấy nói qua điện thoại: “Cha tôi muốn gặp anh.”
“Cha cô?” Vẻ mặt Tần Trạm hơi thay đổi: “Ý cô nói là người nhà họ Chu?”
“Chính xác mà nói, đó là gia chủ của nhà họ Chúc. Chúc Diêu mỉm cười.
Tần Trạm không khỏi sửng sốt, gia chủ nhà họ Chúc?
Đối mặt với người có vai về như vậy, nói không hồi hộp là không đúng, ngay cả Tần Trạm cũng cảm thấy có chút căng thẳng. “Cha tôi nói, sau khi gặp anh sẽ quyết định cho anh mượn hay không. Chúc Diêu cười.
Tần Trạm hít sâu một hơi nói: “Được rồi, cám ơn cô Chu” Không ngờ được là, nhà họ Chu lại chịu buông tay cho anh mượn, Chúc Diêu hắn là nói không ít những điều tốt đẹp.
Cho dù có thể mượn được hay không, Tần Trạm đều phải tới đó, ít nhất anh sẽ không để cho Chúc Diêu lãng phí công sức.
Thời gian được ấn định sau đó ba ngày, và địa điểm đương nhiên là trên núi Côn Lôn. “Có lẽ gia chủ nhà họ Chúc là một Hóa Cảnh. Tần Trạm nghĩ thầm: “Mình chưa từng gặp Hóa Cảnh.
Trong số tất cả những người mà Tần Trạm đã gặp, ngoại trừ lão già bí ẩn bị nghi ngờ là Hóa Cảnh ra thì, những người khác còn cách xa.
Trong ba ngày này, Tần Trạm tạm thời ở trong phủ Dược Thần.
Ba ngày sau, Tần Trạm đến chân núi Côn Lôn từ sớm. Đứng ở dưới tượng điêu khắc thần võ, Tần Trạm thấp giọng hỏi: “Ông có biết bức tượng điêu khắc này là ai không?”
Đáng tiếc là phù ma còn đang ngủ, không ai đáp lại lời anh.
Đúng lúc này, xe của nhà họ Chúc từ cách đó không xa từ từ chạy tới. “Cô Chúc. Tần Trạm vội vàng tiến lên, chủ động chào hỏi.
Chúc Diêu hơi nghiêng người nói: “Anh Tần đã đợi rất lâu”
“Tôi cũng vừa đến.” Tần Trạm nói: “Cô Chúc, vậy đừng lãng phí thời gian, chúng ta khởi hành ngay bây giờ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!