Chương 582
Đối chiến với năm vị Đại Võ Tông, vậy mà Tần Trạm chỉ cần dùng một chiều đã chiến thắng!
Phương Hiểu Điệp cất tiếng hoan hộ còn Phương Cảnh Diệu thì đờ người t
Cụ Tô nằm chặt cây gậy, móng tay dường như muốn gắm vào cây gây.
“Ba người các ông cùng lên luôn đi
Tân Trạm đứng nguyên tại chỗ, ngoặc tay với đám người đại hội trưởng.
Dáng vẻ anh cực kỳ khiêu khích, vẻ trào phúng trong ánh mắt cũng cực kỳ rõ ràng, giống như đang nhìn ba con kiến hội vậy.
“Hội trưởng, chúng ta không thể thua như vậy được, nhất định phải dùng vũ khí Hóa Cảnh.” Vị hội trưởng thứ hai nheo mắt lại, cánh tay chậm rãi cầm lấy kiếm.
Đại hội trưởng nghiến răng, ông ta không ngờ rằng Tân Trạm có thể mạnh như vậy.
Mấy vị hội trưởng khác cũng vây lại, nhìn về phía đại hội trường.
“Nếu chúng ta không dùng vũ khí Hóa Cảnh sẽ khó mà tiêu diệt được tên đó.
“Dùng vũ khí Hóa Cảnh, giết chết Tân Trạm!” Đại hội trưởng cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Ông ta giơ tay lên, một chiếc vòng đồng ngay lập tức xuất hiện ở lòng bàn tay đại hội trưởng.
Vị hội trưởng thứ hai cũng rút ra một thanh trường kiếm trong Tay vị hội trưởng thứ ba cũng xuất hiện một chiếc thuần hình tròn. Mấy vị hội trưởng khác cũng lấy ra vũ khí cấp Hóa cảnh của minh ra.
Chỉ trong phút chốc, từng đợt khi thể khiến người ta sợ hãi tràn ra, chúng giống như những con quái vật khổng lồ thời tiền sử thiết lên những tiếng rồng đầy giận dữ, khiến người ta khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được uy lực của của những bảo vật này, không ít người tu vi không cao sắc mặt trăng bệch, chỉ nhìn những vũ khí cấp Hóa cảnh đó thôi cũng đủ khiến tâm thức bọn họ đóng bằng.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc
Khi tám vị hội trưởng lấy ra tám món vũ khí Hóa Cảnh, hầu như tất cả những người có mặt đều nín thở.
Vũ khi Hóa Cảnh là bảo vật trong mơ của vô số võ sĩ, Hiệp hội võ đạo thủ đô vậy mà lại có tận tám món.
Thật đáng sợ, thực lực đáng sợ không gì có thể sánh nổi.
Cũng có không ít võ giả cảm thấy hoài nghi, loại vũ khí lợi hại như thế này chỉ cần thoáng chém nhẹ qua người bọn họ thôi cũng đủ xẻ bọn họ thành hai mảnh. Cho dù Tân Trạm có cơ thể Kim
Huyền đi chăng nữa tuyệt đối cũng không thể nào cản được. Bọn họ đưa mắt nhìn về phía Tân Môn, trong ánh mắt không khỏi nổi lên chút thương hại.
Tân Môn mới thành lập chưa được bao lâu, sẽ không thể nào có bảo vật như thế này được, xem ra hôm nay Tân Môn bị giết toàn bộ là chuyện không thể nào tránh khỏi được
Mặc dù tối hôm qua Tần Trạm đã cảm nhận được loại khí thế khủng bố này, nhưng giờ đây anh vẫn không kìm được khế nín thở. Tấm món vũ khí Hóa Cảnh này giống như tầm vị cao thủ Hóa Cảnh đang đứng trước mặt anh, khí thế như vậy hiểm người nào có thể chịu đựng được.
“Tân Trạm, hôm nay có thể chết dưới vũ khí Hóa Cảnh, cậu cũng có thể nhắm mắt được rồi đấy!” Đại hội trưởng khẽ động chiếc vòng đồng, trong không khí theo đó cũng xuất hiện những dòng khí hỗn loạn.
“Lên!” Đại hội trưởng khẽ quát, sau đó dẫn đầu lao lên trước, bảy người còn lại bám ngay phía sau ông ta.
Tám món vũ khí Hóa cảnh đồng loạt nhằm về phía Tân Trạm.
“Tân Trạm chết chắc rồi!”
“Một thiên tài lại chết dưới tám món vũ khí cấp Hóa cảnh, đúng là chuyện đáng tiếc “Nhưng mà nếu có thể chết bởi bảo vật như vậy cũng coi như không uống một lần sống!
Mọi người cảm thán vô cùng, có ít người cũng không nỡ nhìn trận đấu.
“Vũ khi Hóa Cảnh! Mấy người cho rằng chúng tôi không có hay sao!” Hứa Bắc Xuyên đột nhiên hét lên.
Một chiếc đàn sắt cổ bằng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, Hứa Bắc Xuyên đánh dây đàn, từng luồng khí sắc bén bay ra, bắn về phía tâm vị hội trưởng.
Tiếng kiếm rít lên, cả quảng trường bất ngờ nổi lên một cột sáng màu máu, Âm Thuần tay cầm Thị Huyết Kiếm, lao về phía tầm vị hội trường.
Khương Mạch Liên khẽ thở dài một tiếng, cổ tay trắng mịn như ngọc lật lên, một viên ngọc lơ lửng trên bàn tay bà. Viên ngọc tỏa ra những luồng sáng trời mắt giống như ảnh sao trời, ánh sáng quét qua chỗ nào, không khí chỗ ấy như bị chẻ đôi.
Đại hội trưởng lập tức biến sắc, không nghĩ tới Tân Trạm bên kia cũng có nhiều vũ khí Hóa Cảnh như vậy.
Ông ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì chiếc vàng đồng vừa bay ra ngoài kia vang lên một tiếng giòn vang rồi bàn ngược trở lại
Tân Trạm đứng thẳng giữa quảng trường, trong tay cầm một thanh kiếm màu xanh đậm. Thanh kiếm sắc bén vô cùng, khí thể mạnh mẽ.
Vậy mà lại là một món vũ khí cấp Hóa cảnh nữa. Âm!
Toàn hội trường lại một lần nữa rơi vào khiếp sợ.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không dám tin. Tám món vũ khí Hóa Cảnh cũng đã đủ khiến mọi người khiếp sợ rồi.
Hơn nữa Tân Môn mới thành lập được bao lâu? Còn chưa đến một năm vậy nhưng lại có thể lấy ra bốn món vũ khí Hóa Cảnh, việc này so với Hiệp hội võ đạo thủ đô mà nói, quả thực đủ để khiến người ta sợ hãi,
Tám vị hội trưởng thấy vậy liền dừng tấn công, đứng chụm lại một chỗ.
“Khương Mạch Liên, bà muốn giúp người ngoài hại người mình sao?” Đại hội trưởng mặt âm trầm lạnh lùng cất tiếng hỏi.
Mấy người khác ra tay ông ta còn có thể chấp nhận được, nhưng khương Mạch Liên cũng ra tay giúp đỡ Tân Trạm lại khiến ông ta giận dữ vô cùng.
Bởi vì ông ta cũng là người nhà họ Khương “Đại hội trưởng, ông và tôi đều đã bị xóa tên khỏi nhà họ Khương, bây giờ sao có thể nói tôi giúp người ngoài hại người mình được chứ?” Khương Mạch Liên vẫn dáng vẻ biếng nhác trước đó, hờ hững nhắc nhỏ đại hội trưởng.
“Vậy sao vũ khi Hóa Cảnh của nhà họ Khương lại năm trong tay bà?” Đại hội trưởng quát hỏi.
“Chuyện này không cần ông quan tâm” Khương Mạch Liên đáp lại một cách lạnh lùng.
“Được làm!” Đại hội trưởng cười lạnh, chiếc vòng đồng không ngừng bay múa xung quanh ông ta, tạo ra những vòng sáng: “Chấp mê bất ngộ, để tôi tiến bà một đoạn đường. Nề mặt nhà họ Khương, tôi sẽ cho bà được toàn thấy “Tôi cũng sẽ để ông toàn thây” Khương Mạch Liên cười nhạt “Ra tay!”
Đại hội trưởng hừ nhẹ một cái, lần thứ hai lao lên
Mấy người Âm Thuần, Hứa Bắc Xuyên cũng xông tới. Đám người lao vào nhau, những món vũ khí Hóa Cảnh và vào nhau làm rung chuyển cả trời đất.
Âm Thuần đối chiến với vị hội trưởng thứ hai, vũ khí của cả hai người đều là kiểm, có thể nói là khó phân thắng thua.
Khương Mạch Liên với viên ngọc trong tay chậm rãi cất bước giữa quảng trường, bà dường như chẳng nhuộm chút bụi trần. Hội trưởng thứ tám và hội trưởng thứ sáu lao vào chiến đấu với
Hứa Bắc Xuyên trong lòng thầm nhủ không xong, không nghĩ tới anh ta sẽ đối đầu với hội trưởng thứ năm, chính là người anh ta đã kết thủ vào buổi sáng ngày hôm nay. nói.
Hội trưởng thứ năm cười lạnh, ông ta lấy ra một cái sáo rồi bắt đầu thời tiếng sáo vang lên khiến mọi người trở nên nhiều loạn, không yên.
Hứa Bắc Xuyên nhanh chóng khảy chiếc đàn sát cổ, âm thanh chiếc đàn sắt ngân vang. Hai người không ngừng dùng âm thanh công kích nhau, phát ra những âm điệu chói tai.
Ba người còn lại lao thẳng về phía Tân Trạm.
Sở dĩ thiếu mất một người là bởi vị hội trưởng thứ tư vẫn chưa ra tay.
Ông ta ngược lại lùi về phía sau, đứng bên cạnh quảng trường. Bàn tay ông ta sở lên chiếc nhẫn, trước người ông ta lập tức xuất hiện năm chiếc quan tài. Năm chiếc quan tài đen nhánh, phía bề mặt dày đặc bùa chú đạo văn. Vị hội trưởng thứ tư lấy ra một chiếc bút lông mà vàng, viết một chuỗi văn tự trong không khí, miệng không ngừng lấm bam.
Con người Tân Trạm co rúm lại, theo trực giác của mình anh cảm thấy người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả đại hội trưởng và mấy người khác.
Nhưng anh cũng không kịp nghĩ tiếp, bởi đại hội trưởng đang tiến gần đến phía anh, chiếc vòng bằng đồng cũng xé gió mà lao tới.
Tần Trạm hừ nhẹ một tiếng, một kiếm chém bay nó
Vị hội trưởng thứ ba cũng áp sát tới, cái thuận vàng bay ra, phần rìa là những mũi dao vô cùng sắc nhọn. Nó xẻ đôi không gian, nơi hư không nổ tung.
Tân Trạm một chân đạp đất, một chân đạp lên chiếc thuẫn, sau đó mượn lực lao lên phía trước, thanh kiếm sắc bén nhuồm màu máu đâm về phía đại hội trưởng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!